28 : Sinh nam và sinh nữ
1685 Words
Lần trước Amy đã chọn rất nhiều quần áo , cô ấy chọn chiếc có màu trơn nhất trong số những lựa chọn rực rỡ.
Mặc một chiếc váy trắng nhạt và một đôi xăng đan đế xuồng, chuẩn bị sẵn sàng và đi xuống sảnh chính ở tầng dưới.
Hoắc Ngự Đình đã xuống lầu trước cô.
" Tiểu thư, váy của cô thật đẹp! " Tiểu Mỹ thở dài.
Cô mỉm cười và hỏi, " Chỉ có chiếc váy đẹp thôi sao? "
“ Đương nhiên là người đẹp hơn rồi! ” Tiểu Mỹ vội vàng sửa sai, “ Thiếu phu nhân, cho dù không trang điểm , nhìn cô so với những cô gái trang điểm đậm kia còn đẹp hơn nhiều! ”
" Trêu em thôi. " Lục Tiểu Khê vỗ vai Tiểu Mỹ.
Nhìn thấy Lục Tiểu Khê mỉm cười, Tiểu Mỹ cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi đến nhà ăn, cô thấy rằng Hoắc Ngự Đình đã bắt đầu ăn.
Được rồi, không đợi cô, lần sau cô cũng sẽ không đợi hắn nữa.
Sau khi phát hiện ra tâm lý nhỏ bé ngây thơ của mình, cô không khỏi phỉ báng chính mình, Lục Tiểu Khê, chính mình ăn của chính mình, tại sao phải suy nghĩ phiền phức như vậy.
Ăn sáng xong, Hoắc Ngự Đình nhướng mắt liếc cô một cái.
Lục Tiểu Khê, người đang ăn một cách thích thú hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của hắn ta.
Hoắc Ngự Đình phát hiện người phụ nữ này chỉ cần ăn mặc một chút là có thể lọt vào mắt xanh của nhiều người.
Ăn sáng xong , cô theo Hoắc Ngự Đình đến nhà Hoắc gia.
Nghĩ đến lần trước cô đánh Hoắc Vĩ Cường , cô lại không khỏi cảm thấy lo lắng, hướng ánh mắt nhìn về phía Hoắc Ngự Đình, " Lần trước tôi đánh nhị bá của anh, ông ấy sẽ không âm thầm trả thù đúng không? "
Hoắc Ngự Đình thần sắc bình tĩnh, " Không biết. "
Hai từ, nghe ra ý nghĩa của sự thờ ơ.
Lục Tiểu Khê tức giận đến tự sôi máu: " Hoắc Ngự Đình, đừng quên, lần đó là tôi giúp anh hả giận! "
Khóe môi hắn nhếch lên khinh thường: " Vậy tôi có nên cảm ơn không? "
Đồ vô tâm!
" Yên tâm đi, lần sau lại như vậy, tôi sẽ không anh, ngược lại giúp bọn họ đánh chết anh! " Không biết dũng khí từ đâu tới, cô trực tiếp bày tỏ bất mãn .
Hoắc Ngự Đình mặc kệ cô, sắc mặt lạnh lùng như cũ.
Sau khi xuống xe, quản gia Hoắc gia tiến lên, cung kính nói: " Hoắc thiếu gia, phu nhân, mời vào trong. "
Lục Tiểu Khê cúi đầu và ngoan ngoãn đi theo phía sau Hoắc Ngự Đình.
Khi cô sắp đến phòng khách chính , đột nhiên có người đi chậm lại, đưa tay ôm lấy cô giống như lần trước.
Có chuyện gì với người đàn ông này vậy?
Người vừa mới phớt lờ cô trên xe ... Chẳng lẽ lại sắp diễn ra cảnh vợ chồng ân ái sao?
Được rồi, lần này cô không miễn cưỡng thoát ra, hơn nữa có hắn nắm tay, cô cũng sẽ không căng thẳng như vậy.
Ngay cả cô cũng không thể nói tại sao mình lại tìm thấy cảm giác an toàn ở người đàn ông này.
" Vĩ Phong, Ngự Đình đã về! " Một người phụ nữ trung niên kích động đứng lên , chỉ vào chỗ ngồi đã đặt trước, " Ngự Đình, Lục tiểu thư, mời ngồi. "
Người tiếp đón bọn họ chình là vợ của Hoắc Vĩ Phong, Lâm Thanh Hoa.
Hoắc Ngự Đình không buông tay cô, đồng thời ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, cô vùng vẫy hai tay nhưng vẫn bị ai đó giữ chặt.
Cảnh họ nắm tay nhau khiến những người có mặt đều cảm thấy họ là đôi vợ chồng gắn bó không thể tách rời.
Trên thực tế, họ còn hơn cả kẻ thù của nhau.
Sau khi Lục Tiểu Khê ngồi xuống, cô nhìn xung quanh và thấy rằng mọi người đều đang nhìn cô.
Cô căng thẳng, với sự mất tự nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
" Ngự Đình, con luôn làm mọi thứ thật bất ngờ, ngay cả một sự kiện vui vẻ như kết hôn cũng không tha ..." Tôn Hinh, vợ của Hoắc Vĩ Cường nói đùa.
Hoắc Phỉ Phỉ, con gái của Hoắc Vĩ Cường tiếp lời: " Mẹ, hôn nhân chớp nhoáng bây giờ rất phổ biến. Con đoán anh Ngự Đình nhất định phải lòng chị dâu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu không thì làm sao có thể không để ý cái nhìn của bất cứ ai mà đăng kí kết hôn? ”
Tôn Hinh cố tình giả bộ bối rối, " Thật sao ? Có vẻ như mẹ đã lạc hậu trong suy nghĩ, cho rằng hôn nhân nên thận trọng và mối quan hệ ít nhất phải sau ba đến năm năm mới được coi là ổn định. Hơn nữa, anh trai của con đã hẹn hò với Hạ tiểu thứ. Mẹ nghe tin anh ấy kết hôn con tưởng nửa kia là Hạ tiểu thư cơ? ”
Cô Hạ có phải là Yên Nhiên mà Hoắc Ngự Đình nói đến không ?
Lục Tiểu Khê nghi ngờ nhìn hắn.
" Mẹ, cẩn thận lời nói của mẹ. " Hoắc Phỉ Phỉ xấu hổ cười , " Ai mà không có người yêu cũ, huống hồ là người tốt như anh Ngự Đình. "
" Thật xin lỗi, Ngự Đình, tật xấu nghĩ sao nói vậy này của tôi đúng là phải phải sửa thật tốt. May mắn con và cô Lục đây không tính toán. " Tôn Hinh vội vàng tìm cho mình một bậc thang.
Vẻ mặt của Hoắc Ngự Đình thờ ơ, hắn ta không quan tâm đến lời nói của Tôn Hinh.
Bởi vì ý đồ của đối phương không thể rõ ràng hơn.
Nếu thật sự để ý, chẳng phải như thế sẽ đáp ứng đúng mong muốn của bên kia sao?
Lâm Thanh Hoa từ đáy lòng nở nụ cười đắc thắng, nhưng trên mặt lại rất tốt bụng, " Ngự Đình, một người vợ xinh đẹp như vậy, sao con không nhanh giới thiệu cô ấy với gia đình mình đi? "
Hoắc Ngự Đình liếc nhìn Lục Tiểu Khê, khẽ nói: " Vợ tôi, Lục Tiểu Khê. "
Đây không phải là lần đầu tiên hắn giới thiệu cô như thế này trước mặt người khác, nhưng mỗi lần hắn nói vậy tim cô lại đập nhanh hơn, cô quá lo lắng để nói.
Có lẽ vì lương tâm cắn rứt do cuộc hôn nhân không tình yêu của họ ...
Cô thực sự ngưỡng mộ sự bình tĩnh dù bất cứ lúc nào của Hoắc Ngự Đình.
" Tiểu Khê, dì là dì cả của Ngự Đình, từ nay về sau chúng ta là người một nhà, nhớ thường xuyên tới thăm nhé. " Lâm Thanh Hoa với tư cách là bà chủ nhà Hoắc gia mời.
“ Vâng. ” Cô cố tỏ ra lịch sự nhất có thể.
Tôn Hinh không cam lòng bỏ qua, cười nói: " Ta là Nhị di nương của Ngự Đình, đây là Phỉ Phỉ con gái của ta, sắp tốt nghiệp cấp ba. "
Lục Tiểu Khê chào từng người một.
Hai anh em họ Hoắc im lặng, sắc mặt không được tốt lắm.
Lục Tiểu Khê nghĩ đến lần cuối cùng cô trở lại dự đám tang, hai anh em đã đánh hội đồng Hoắc Ngự Đình, và cô đã động thủ với Hoắc Vĩ Cường, vì vậy cô có chút mất tự nhiên mà không chào họ nữa.
" Quản gia, khi nào thì bà nội đến? " Hoắc Ngự Đình trở về mục đích chính là đi thăm Hoắc lão phu nhân, hắn cũng lười đi xem mấy người này, huống chi là lãng phí thời gian ở chỗ này.
Ngay khi hắn đang nói chuyện, Hoắc lão phu nhân đã đi đến với sự giúp đỡ của người hầu.
Hoắc Vĩ Phong đang ngồi ở ghế chính lập tức đứng dậy nhường ghế.
Lão phu nhân tay run rất nặng, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Ngự Đình thì mày mắt sáng tỏ, trên môi nở một nụ cười ân cần: " Cháu trai , rốt cuộc cháu cũng có lương tâm trở về thăm bà một chút sao? "
Hoắc Ngự Đình chào hỏi Hoắc lão phu nhân, chủ động giới thiệu: " Bà nội, đây là cháu dâu của bà, Lục Tiểu Khê. "
" Chào bà. " Có cảm giác như Hoắc Ngự Đình đang điều khiển đầu óc cô, hắn nói gì cô cũng sẽ hợp tác.
Hoắc lão phu nhân sửng sốt một chút , sau đó nhìn Lục Tiểu Khê một lúc lâu, " Cô gái này quá gầy, vừa nhìn đã biết không mang nổi con trai. "
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!