20: Họp lớp
3118 Words
Vì che đi vết thương trên cánh tay, hắn chọn một chiếc áo tay dài, lụa trắng mỏng cũng sẽ không cảm thấy nóng.
"Tuấn Hào, cám ơn anh…"
Ngoại trừ nói cảm ơn, cô cũng không biết có thể nói cái gì.
Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, cô đối mặt với anh, ngoại trừ cảm ơn thì chính là xin lỗi.
Nhưng mà hai từ ngữ này, An Tuấn Hào không cam lòng nghe được.
Bọn cô bao trọn một phòng, màn này lại bị ống kính bắt được rõ ràng.
"Tiểu Khê, Tuấn Hào, các ngươi là hai nhân vật chính lại rời khỏi, chúng tôi những vai phụ này cũng không biết chơi gì." Khi bước vào phòng, Lý Thục Đình nhịn không được phàn nàn.
"Đến, mọi người có lẽ lâu không gặp, hôm nay khó được đầy đủ, mọi người cùng nhau uống một chén." An Tuấn Hào cử chỉ hào phóng giơ chén rượu lên mở đầu.
Lúc Lục Tiểu Khê chuẩn bị lúc uống rượu, An Tuấn Hào lại đoạt chén rượu của cô, giúp cô uống.
Những bạn học khác thấy cảnh này, lập tức nhao nhao kháng nghị, "Hai ngươi có thể hay không đừng phát cơm chó!"
"Đúng vậy nha Tuấn Hào Tiểu Khê, quen biết hai người mấy năm nay, đã ngán thức ăn chó rồi."
"Còn có Tiểu Khê, hôm nay họp lớp, cậu nhiều ít gì cũng phải uống một chút, toàn để Tuấn Hào thay cậu uống là có ý gì? Lại nói,i hộ hoa sứ giả của cậu còn không phải bên cạnh sao?" Lý Thục đình đưa ra ý kiến.
"Được." Cô không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Nhất túy giải thiên sầu, thật vất vả mới từ nhà Hoắc Ngự Đình trốn ra, trong lòng còn chút hoảng, uống hai miệng rượu nói không chừng còn có thể giải buồn, hơn nữa, cô cũng không đành lòng chén nào cũng để An Tuấn Hào giúp cô uống, cứ như thế anh ấy sẽ say...
"Tiểu Khê." An Tuấn Hào dùng ánh mắt đau lòng nhìn qua.
Cô cười cười lắc đầu, "Không có việc gì, đến!"
Bưng chén rượu lên, một chén tiếp lấy một chén.
"Tiểu Khê, em đừng uống, như thế sẽ say." An Tuấn Hào nhìn cô liên tiếp uống mấy chén, mặt đã say màu đỏ ửng, anh ta lo lắng cô uống nhiều thì dạ dày sẽ khó chịu, nên một chút liền đoạt lấy chén rượu của cô.
"Không có." Lục Tiểu Khê hào hứng tăng vọt, bưng chén rượu của Dư Lôi, gào to với đám người, "Đến, mọi người cạn ly, hôm nay không say không về!"
Trong mắt bạn học, Lục Tiểu Khê từ trước đến nay ngoan ngoãn nghe lời, mỗi lần đều yên lặng đợi ở bên cạnh An Tuấn Hào, thế nhưng trong đêm nay, cũng quá khác thường...
Lý Thục Đình dù ngoài mặt chúc phúc bọn cô, nhưng trong lòng vẫn là có chút oán trách, đặc biệt là đối Lục Tiểu Khê, thì chính là tràn đầy ghen ghét.
Cô gặp An Tuấn Hào ở bên cạnh một mặt đau lòng, nghĩ thầm, nếu là đem cô ấy chuốc say, uống nôn,mới gọi cái chật vật.
"Đến, Tiểu Khê, tôi cùng cậu, không say không về!" Lý Thục Đình cùng với cô cạn một chén lại một chén.
An Tuấn Hào ngăn cản không có kết quả, ngồi một chỗ vẻ mặt bất đắc dĩ, Dư Lôi nhỏ giọng trấn an, "Không có việc gì, không phải còn có chúng tôi sao? Có lẽ Tiểu Khê quá bị đè nén…"
Là người biết chuyện, Dư Lôi có thể hiểu được trong nội tâm cô ấy rất ưu thương.
An Tuấn Hào vừa nghĩ tới cô đã gả cho Hoắc Ngự Đình, lòng như nhỏ máu.
Âm thầm oán trách mình không có tiền đồ, nếu có ít tiền, cũng không để Lục Tiểu Khê vì trả nợ mà bị ép gả đi.
Anh không nói cho cô, nhưng mấy ngày biến mất không thấy, anh vẫn luôn xoay sở kiếm tiền, chỉ là góp căn bản không giải quyết được vấn đề, anh rất hổ thẹn, cảm thấy không mặt mũi gặp cô...
Còn có cuộc điện thoại lần trước, anh nghe thấy được Hoắc Ngự Đình đối với cô ra lệnh cưỡng chế, lúc ấy thật sự là anh phần kinh hãi, nhưng nguyên nhân vội vàng cúp máy lại là không muốn bởi vì mình làm cho cô gặp chuyện.
Lục Tiểu Khê không biết mình uống nhiều hay ít, chỉ cảm thấy đầu váng, mắt hoa, đi đường đều có chút lảo đảo.
"Tiểu Khê, đừng uống." An Tuấn Hào khuyên nhủ, thanh âm ôn nhu như gió xuân.
Cô lại cố chấp hất tay của anh ra, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm uống.
"Xem ra hôm nay Tiểu Khê cao hứng, đã tửu hứng cao, vậy tôi liền bồi cậu lại hết một chén!" Lý Thục Đình mắt thấy Lục Tiểu Khê muốn say ngã, liền nắm lấy cơ hội tiếp tục cho mời rượu cô, ý đồ đem cô rót đến say bất tỉnh nhân sự, sau khi cô ấy say, cô có thể đi chuốc say An Tuấn Hào, chờ hết thảy say, cô liền có thể thừa dịp mình say rượu đi đến gần An Tuấn Hào.
Dù sao cô đã cho hai bạn học nam kia ít đưa đẩy.
Hai bạn học nam kia từ cao trung đến nay vẫn luôn ái mộ cô, đương nhiên sẵn lòng vì cô cống hiến sức lực.
Sau một ánh nhìn của cô ta, hai nam đồng học đặc biệt ăn ý dựa vào quá khứ mà mời rượu An Tuấn Hào.
Dư Lôi đã có ý định đợi chút nữa đưa Lục Tiểu Khê về nhà, cho nên Lục Tiểu Khê, cô cũng không có ngăn cản.
Chỉ là cô không nghĩ tới, Lý Thục Đình sẽ mời cô uống rượu.
Cô căn bản sẽ không hoài nghi động cơ của Lý Thục Đình, liền tiếp nhận chén rượu cô ta đưa qua, ngửa đầu uống hết.
Lý Thục Đình thấy thế khoé môi liền thầm nhếch lên một nụ cười đắc ý.
"Sau khi tốt nghiệp, có thể đến đây, nguyên một khối chỉ có mấy người chúng ta, ngày hôm nay tôi thật là cao hứng!" Lý Thục Đình bắt đầu giả say, lặng lẽ quan sát biến hoá của Dư Lôi.
"Đúng vậy…" Dư Lôi nói xong câu này, cảm giác đầu có cũng choáng váng đến kịch liệt.
Lý Thục Đình ôn nhu quan tâm, "Lôi Lôi, ngươi có phải hay không uống say?" Dựa theo cô ta đỡ đến một bên ghế sa lon, rất nhanh cô liền ngủ mất.
Cô không nghĩ tới thuốc này nhanh như vậy đã có hiệu quả.
Có ý định khác làm cô sinh ra một kế sách, cô cho bạn học nam một chén rượu, "Thân ái, tôi cảm giác không uống nổi nữa, cậu giúp tôi đem chén rượu này đưa cho Tuấn Hào thôi?"
Bạn học nam lập tức lĩnh hội ý tứ, nâng cốc đưa cho An Tuấn Hào, "Tuấn hào, hoa khôi lớp chúng ta mời rượu, cậu phải nể tình chứ."
An Tuấn Hào uống vào liền có chút chết lặng, tiện tay liền nhận lấy chén rượu.
Thấy tận mắt anh nâng chén rượu uống vào bụng, Lý Thục Đình mới có một loại cảm giác đại công cáo thành.
Lại nhìn sang Lục Tiểu Khê một chút , thấy cô đã say hồ đồ rồi.
Lúc hai người nọ đang thể hiện sự lịch thiệp. Lý Thục Đình dùng ánh mắt biểu hiện ý.
Hai bạn nam cùng lớp liên tục gật đầu, "Đình Đình, cậu yên tâm, hai tôi cam đoan nhiệm vụ hoàn thành viên mãn."