Chương 2: Tôi muốn kiểm hàng
913 Words
Dáng vẻ cao ngạo đó, Lục Tiểu Khê không phục, cô cố bình tĩnh lại nói: “Hoắc tiên sinh, đúng là anh đã giúp cha dượng tôi trả nợ, nhưng tôi không phải là nô lệ của anh, tôi có nhân quyền, tôi có tự do.”
Hoắc Ngự Đình nghe thấy thế, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một chút kinh ngạc rồi lập tức biến mất.
Sau đó hắn nhếch mép nở một nụ cười khinh thường: "Cũng chỉ là vật gán nợ dùng tiền mua được, cũng có tư cách cùng tôi nói nói đến quyền tự do?"
Đây chắc chắn là câu chuyện cười thú vị nhất là hắn nghe được trong mấy năm nay.
Lục Tiểu Khê vốn đang vô cùng hùng hổ, bị nam nhân đâm chọc lập tức cảm thấy tim mình bị bóp chặt.
Nếu không phải vì mẹ thì cho dù có mất mạng cô cũng không gả cho cái tên què!
Cho dù hắn có rất nhiều tiền cũng không thèm!
Có tiền có quyền thì có thể đem lòng tự trọng của người khác dẫm ở dưới chân?
Không! Cô không cam lòng.
Con mắt trong veo ánh lên vẻ kiên quyết, rõ là sợ muốn chết nhưng lại cố giả vờ bình tĩnh rút giấy chứng nhận kết hôn trong túi ra: "Hoắc tiên sinh, tôi rất tò mò, hiện tại thân phận của tôi là vợ anh, giảm giữ vợ của mình như phạm nhân, Hoắc tiên sinh có cảm thấy rất không có thể diện không?"
Hoắc Ngự Đình không nghĩ là chỉ số thông minh của cô gái này lại cao như thế!
Anh vốn cho rằng một cô gái lớn lên trong gia cảnh nghèo khó ở nông thôn, nhất định là chưa trải đời, sẽ nhút nhát như chuột, luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng. Không ngờ rằng trong lần đầu tiên gặp mặt, cô có thể không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh tranh giành cơ hội cho bản thân.
Cô gái này xem ra cũng không ngu dốt và nhàm chán như anh nghĩ.
Nét cười trên môi hắn sâu thêm một chút.
"Không nhốt thì đổi phương thức khác cũng được" Ánh mắt hắn lộ vẻ thần bí.
Trong lòng Lục Tiểu Khê cảm thấy khó hiểu, cô bình tĩnh hỏi: "Phương thức gì?"
Hắn cười giảo hoạt, nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh lùng: "Cha dượng cô nói cô hai mươi tuổi vẫn chưa từng yêu đương, tinh thần và thân thể đều sạch sẽ, tôi lại không nghĩ thế"
Tên Phùng Cường khốn kiếp kia lại dám nói những lời vô sỉ như thế.
Cô vô cùng xấu hổ, hai tay nắm chặt lại thành đấm, cô tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh.
“Vậy thì sao?” Cô lại cảm thấy trong lời nói của hắn ta có thứ mờ ám.
“Tôi muốn kiểm hàng.” Hắn lạnh lùng nhìn cô, không có vẻ gì giống như đang đùa giỡn.
Lục Tiểu Khê đờ người ra, khó mà bình tĩnh nổi: “Tôi chỉ kết hôn để gán nợ, không phải… không phải làm ấm giường cho anh”
Cô hốt hoảng, cũng không biết mình đang muốn nói cái gì.
“Vậy cô dựa vào cái gì mà dám tự xưng là vợ tôi?” Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn cô đầy giễu cợt: “Hơn nữa, nghĩa vụ vợ chồng cũng như ăn cơm, mặc áo, hoàn toàn bình thường, chẳng lẽ cô muốn tjhur tiết? Tôi không muốn là Bồ Tát sống.”
Hắn không có ý định bắt lấy cô, đây chỉ là một sự thăm dò thuần túy.
Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình đang bị quỷ theo, hắn vậy mà có thể cùng cô gái này dong dài cả buổi trời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!