17: Nửa giờ hôn
1714 Words
Lục Tiểu Khê bị dọa đến mặt mũi trắng bệch: "Hoắc Ngự Đình, nơi này có rất nhiều người nhìn đó, anh muốn làm gì?"
Ánh mắt hắn sâu như biển, ngữ khí lạnh lẽo: "Tôi không hi vọng lại nghe từ trong miệng cô việc phủ nhận quan hệ vợ chồng của chúng ta."
Thì ra là tức giận vì cái này?
Khoảng cách ở tư thế này làm cho hai người bọn cô trong mắt người ngoài cực là cực kỳ thân mật.
Bởi vì thân phận của Hoắc Ngự Đình luôn làm cho người ta phải chú ý, nên lực chú ý của rất nhiều người đều chuyển hướng đến bọn cô.
Hoắc Ngự Đình cũng biết có rất nhiều ánh mắt, rất nhiều cái ống kính nhắm ngay bọn hắn.
Nên cơ hồ không có cho Lục Tiểu Khê bất kỳ chuẩn bị nào, hắn cúi người, môi mỏng chụp lên cô môi.
Vì vội vàng, cô không kịp chuẩn bị cho nụ hôn rơi xuống vào một khắc này, Lục Tiểu Khê cả kinh, lưng dán chặt vào thành ghế, người nào đó ở một cái thế công, để nàng không thể trốn.
Một màn này, khiến cho đám người xem đến trợn mắt hốc mồm, đồng loạt nhìn về đây.
Một mực nhắm bọn hắn vài ống kính và bắt đầu điên cuồng quay chụp.
"Hoắc tổng cùng Hoắc phu nhân thật sự là ân ái!"
"Hai người quả thực chính là trời đất tạo một đôi!"
"Đây là chuyện vui lớn của giới kinh doanh!"
"Nhiều năm như vậy, Hoắc tổng ở giới kinh doanh đạt được không ít thành tích, nhưng chuyện yêu đương vẫn là lần đầu đâu, mà lại một lần yêu đương đi thẳng đến kết hôn, đây là dạng nam nhân tốt có tiền có thế, xã hội hiện nay rất khó tìm!"
"..."
Khắp nơi vang lên tiếng chúc phúc.
Giờ khắc này, Lục Tiểu Khê cơ hồ quên đi mình là ai, thân thể đang ở chỗ nào.
Cảm thụ duy nhất chính là có người hôn môi của cô, vì từ nhẹ đến nặng, từ nặng đến, vô cùng thành thạo, điêu luyện, đầy biến hóa.
Giống làm ma pháp, lòng của cô vậy mà đi theo hắn dẫn dắt, cả người bị kìm hãm tại bên trong nụ hôn của hắn.
Cơ hồ quên nên đẩy hắn ra......
Nụ hôn này, không biết kéo dài bao lâu, chỉ biết là vào lúc hắn buông ra, cô xấu hổ đến bên tai, hô hấp gần như ngạt thở, cô chôn mặt trong ngực hắn từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Cô không nghĩ tới hắn sẽ hôn cô, hơn nữa còn hôn lâu như vậy......
Càng không có nghĩ tới chính là, cô lại có chút mê luyến!
Lục Tiểu Khê, mày đến cùng là bị cái gì thế!
Cũng bởi vì sợ hắn, cũng bởi vì hắn dáng dấp đẹp trai?
Cô cảm giác đầu giống như toàn là bột nhão, cả người mơ mơ hồ hồ.
Tiếng vỗ tay như sấm làm cho suy nghĩ của cô có thời gian ổn định.
Cô mấp máy môi dưới, giống như thưởng thức trà về cam, trở về chỗ trong đó ngọt.
Tham gia xong tiệc rượu, trở lại nhà họ Hoắc, cả người cô lập tức giống như cũng sắp tan ra thành từng mảnh.
Về nhà chuyện đầu tiên chính là cởi xuống chiếc giày cao gót như gông xiềng xích đeo bên chân.
Cúi người lấy dép lê ra, Hoắc Ngự Đình giống như một trận gió lạnh từ bên người thổi qua.
Không biết vì cái gì, nghĩ đến nụ hôn kia, mặt của cô sẽ không chịu được mà chuyển sang màu đỏ ửng.
Loại cảm giác này giống như cô gái nhỏ vừa mới biết yêu, vô cùng vui sướng...
"Đến đây!" Thanh âm lạnh lùng giống như kiếm sắt truyền tới, trong đầu cô toàn là những cảm xúc quái dị cũng đột ngột biến mất.
Cô đi qua, nhìn người nào đó sắc mặt âm trầm, trong lòng thầm nghĩ, lại là có chỗ nào không tốt, muốn tìm cô khai đao?
Nghĩ đến mình vừa rồi vậy mà lại hồi tưởng đến dư vị nụ hôn của hắn, trong lòng âm thầm khiển trách bản thân. Lục Tiểu Khê, mày là chưa từng gặp qua nam nhân hả?
Người ta bất quá là gặp dịp thì hôn chơi, mày còn giống như ăn mật kéo dài dư vị không dứt...
"Bạch quản gia, đem cô ta nhốt lại trên lầu!" Hắn mang theo tức giận mà lạnh giọng ra lệnh.
Lục Tiểu Khê trong lòng cả kinh, bất mãn nói: "Tôi đã làm sai cái gì, anh lại muốn nhốt tôi?"
Nam nhân quả thực không thể hiểu, mấy ngày trước khi vừa tới chỗ này, hắn cũng là không phân tốt xấu nói phải nhốt cô, hiện tại lại muốn lập lại chiêu cũ.
"Biểu hiện của cô ở buổi lễ quá mức kém cỏi!" Trong mắt của hắn hiện lên một chút chán ghét, gương mặt ra vẻ lạnh lùng.
Cô biểu hiện kém cỏi?
"Hoắc tiên sinh, tôi đã ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, tươi cười đúng mực, anh còn hôn tôi nửa tiếng, những thứ này còn chưa đủ là biểu hiện tốt, có chỗ nào không hợp ý anh?"
Khụ khụ khụ, hôn nửa giờ kia là nói quá nhưng tóm lại vẫn là biểu đạt ý nghĩ cô bị hắn hôn lâu, ủy khuất đến nỗi ngay cả cái rắm đều không có thả một cái, hắn ngược lại tốt rồi, trở về liền trở mặt giáo huấn cô.
Thật là xem cô như quả hồng mềm, dễ mà bóp nha?!
Kỳ thật trong nội tâm cô hiểu rõ, cùng hắn cứng đối cứng, mình sẽ không có quả ngon để ăn, nhưng trong nội tâm cô chính là không phục.
Hoắc Ngự Đình vẻ mặt lạnh lùng, nửa ngày không nói chuyện.
Càng là trầm mặc, là càng nguy hiểm.
Lục Tiểu Khê nhìn hắn, trong lòng tránh không được sự thấp thỏm.
"Nói xong?" Trên mặt hắn hàn ý sâu thêm mấy phần.
Lục Tiểu Khê cảm nhận được nguy hiểm, cô thiếu tự tin: "Tôi không có ý muốn tranh với anh, tôi chỉ là nói sự thật, hơn nữa, một chuyện làm hai lần mới thành thục mà, về sau anh nói muốn tôi diễn kịch, anh thông báo sớm cho tôi một tiếng, tôi sẽ không trở thành diễn viên vụng về…"
Lục Tiểu Khê ơi Lục Tiểu Khê, mày thật đúng là ba phần khí thế, bảy phần nhát gan...
Hoắc Ngự Đình vốn cho là mình cưới được một nữ nhân biết giữ bổn phận, nào ngờ cưới được một cô gái giống như con cá hiếu động, mặc dù bị hắn nuôi nhốt ở trong hồ cá nhưng lúc nào cũng phải đề phòng cô chạy mất.
Nhưng chính cái bộ dạng này lại làm hắn cảm thấy thú vị.
Thôi, mới vừa ở tiệc rượu, cô cũng không có phạm sai lầm gì lớn, nụ hôn kia...... Phối hợp cũng rất đạt vị.
Cô một mực cúi đầu, bộ dạng nghiêm chỉnh chờ xử lý.
"Về phòng suy nghĩ lại!" Cuối cùng vẫn là tha cho cô ta một lần.
Lục Tiểu Khê nhìn qua khuôn mặt lạnh như băng kia, há to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng sau cùng lại cảm thấy tốt nhất không chọc đến hắn, vì thế cũng nhanh chân chạy trốn lên lầu.
"Hoắc tổng, tôi đã làm theo lời ngài, cấm truyền thông tuyên bố quan hệ của ngài và phu nhân ở giữa bản tin tức." Trợ lý ở đầu dây bên kia báo cáo.
Nam nhân đứng trước cửa sổ sát đất, trong mắt lóe lên một tia u buồn, trong lòng lạc lõng bỗng cảm thấy có chút may mắn, như vậy, Yên Nhiên sẽ không khó chịu?
Hắn không hi vọng cô ấy nhìn thấy những tin tức kia, cho dù đó là tin tức giả hắn cũng không muốn để nó làm đảo loạn lòng cô, ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ.
Chỉ cần người nhà họ Diệp tận mắt nhìn thấy và tin tưởng, hết thảy đã đủ rồi.
"Sắp tới việc liên quan tới hợp tác với Diệp thị, mặc kệ là lấy giá như thế nào đều phải mua trước" Hắn lạnh giọng nói với người bên kìa đầu dây.
"Tôi đã hiểu"
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Ngự Đình lộ rõ một tia sắt bén.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, đã đến lúc ra tay.
Vì để không trêu chọc ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể bộc phát kia, Lục Tiểu Khê thành thành thật thật ở lại phòng của mình, thẳng đến giờ cơm, mới được Tiểu Điệp gọi xuống lầu.
Nói thật, trong buổi tiệc rượu ăn quá nhiều bánh ngọt, cô không cảm thấy đói một chút nào, bất quá nghĩ đến người nào đó lần trước đợi cô ăn cơm, sợ hắn chờ, nên cô nhanh chóng đi xuống lầu.
Kết quả khi đi đến trước bàn ăn, chỉ thấy chỗ đó trống rỗng, cô nhịn không được sự hiếu kỳ: "Tiên sinh của mọi người ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!