Chương 1: Bị giam trên lầu
Tại cổng Cục Dân Chính, Lục Tiểu Khê một mình lo lắng chờ đợi.
Tâm trạng của cô lúc này không khác gì thời tiết đầy giông bão bên ngoài.
Để có tiền trả nợ cờ bạc, cha dượng phát điên đánh mẹ thương tích đầy mình và ép cô kết hôn với người đàn ông mà cô chưa từng gặp mặt. Người mẹ đáng thương của cô không có sức phản kháng, không thể trốn thoát khỏi nanh vuốt của ông ta, trước sự uy hiếp lấy đi tính mạng của mẹ từ cha dượng, cô không thể không đồng ý.
“Lục tiểu thư, thủ tục kết hôn đã hoàn thành, bây giờ tôi dẫn cô về Hoắc gia.” Quản quản gia nhà họ Hoắc vừa cung kính vừa xa cách nói, đồng thời cũng đưa cho cô một cuốn sổ màu đỏ.
Lục Tiểu Khê nhìn chăm chú vào giấy chứng nhận kết hôn trong tay, không khỏi cảm khái kẻ có tiền thật là tùy hứng, hắn ta không xuất hiện vẫn có thể lấy được giấy chứng nhận.
Cô hoàn hoàn không biết được ngoại hình của hắn ta, tin tức duy nhất là cô biết được chính là Hoắc Ngự Đình năm nay 28 tuổi, là doanh nhân trẻ tuổi nhất thành phố S, sản nghiệp trong tay có ở rất nhiều lĩnh vực, với gia sản trăm tỷ, hắn chính là niềm tự hào của nền tài chính thành phố S.
Tiếc là trời cao ghen ghét anh tài. Hơn mười năm trước, một tai nạn giao thông đã cướp mất đi đôi chân của hắn, biến hắn trở thành người tàn tật. Dù thế vẫn có rất nhiều cô gái tranh giành để được vào cửa Hoắc gia, dù sao đi nữa thì chỉ cần gả cho hắn thì đã trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, từ nay về sau cả đời phú quý.
Nhưng Lục Tiểu Khê không quá để tâm đến những thứ này. Cô chỉ muốn một tình yêu đơn giản, một cuộc sống bình thản, cho dù cuộc sống có nghèo khó thì chỉ cần bên nhau lúc khó khăn là đủ rồi!
Chiếc xe lớn màu xám bạc chậm rãi dừng lại ở trước cửa lớn nhà họ Hoặc.
Mặc dù đã sẵn sàng đi vào hố lửa, nhưng vào lúc bước vào biệt thự, trái tim cô vẫn thắt lại, nỗi sợ hãi và sự bất lực không tên bao trùm toàn bộ tâm trí cô.
“Tiên sinh, người đã được mang đến.” Quản gia cung kính nói.
Chưa thấy được người nhưng đã nghe thấy tiếng, một giọng nam vang lên như mưa đá bên tai Lục Tiểu Khê: “Nhốt trên lầu.”
Cô khẽ cau mày, lồng ngực tràn đầy tức giận, cô không phải là phạm nhân, tại sao lại bị nhốt trên lầu?
Bỗng nhiên hắn ngước đầu lên…
Nam nhân trước mắt có gương mặt tuấn tú, đường nét thâm trầm, không có một chút biểu cảm nào tựa như một vị thần, rõ ràng là vô cùng lạnh lùng nhưng lại có vẻ ưu nhã bẩm sinh, toát lên khí chất của bậc vương giả, làm người khác chỉ có thể ngẩng đầu nhìn từ xa.
Thì ra hắn ta không xấu xí!
“Đẹp không?” Hắn ta nhẹ nhàng nói nhưng lại mang theo một chút chán ghét.
Từ trước đến nay có rất ý phụ nữ có thể nhìn thẳng anh quá ba giây, cô gái này là ngoại lệ.
Lá gan không nhỏ.
Hắn vốn không có ý định nhìn xem dáng vẻ của cô, nhưng vì cô lớn mật dám nhìn thẳng vào hắn như thế, khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía cô, sau khi đánh giá xong từ trên xuống dưới, cuối cùng hắn lại bị đôi mắt trong veo như nước mùa thu hấp dẫn, đôi mắt có thể gột rửa lòng người này quả thật rất giống cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!