Editor: Wave Literature
Trời vừa sáng, Cố Vi Vi thức dậy xem điện thoại di động, liền nhìn thấy bức ảnh tối hôm qua Phó Hàn Tranh gửi tới.
Trong ảnh là một người đàn ông mặc quần áo ở nhà,đôi chân dài bắt chéo, tư thái nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha.
Người đàn ông luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, trong ảnh lại có mấy phần ôn nhu hiếm thấy, đôi môi mỏng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Cố Vi Vi nhìn bức ảnh kia một lúc, tới khi Kiều Lâm gọi điện thoại mới rửa mặt chuẩn bị ra ngoài.
Cô vừa lên xe, liền bị Phó Thời Dịch dùng đôi mắt thâm sì liếc một cái.
"Cô nói xem, cô muốn có ảnh của anh trai tôi thì cứ nói với tôi là được, muốn bao nhiêu cái thì có từng ấy cái, cô tìm anh ấy đòi làm gì chứ?"
Cố Vi Vi: "…"
Tại sao chuyện nhỏ như vậy, mà lại ồn ào đến nỗi mấy anh em nhà bọn họ đều biết hết vậy.
Phó Thời Dịch híp mắt dưỡng thần, "Phó Tiểu Nhị kể cho tôi nghe."
Vì cô ấy muốn có ảnh của đại ca, Phó Tiểu Nhị nửa đêm bị đại ca gọi dậy chụp ảnh.
Sau đó, nửa đêm Phó Tiểu Nhị lại gọi điện thoại than thở với hắn, hại hắn cũng không yên giấc.
Sáng nay chủ yếu là nhận phỏng vấn của giới truyền thông, vừa tới địa điểm phỏng vấn liền có người hâm mộ chạy tới tặng hoa hồng, lại là bó hoa 101 bông, ý nghĩa em là của riêng tôi.
Cố Vi Vi phỏng vấn xong, ôm bó hoa lên xe, đá đá Phó Thời Dịch đang ngủ gật.
"Này, tôi muốn mua chút quà cho anh trai anh, nên mua gì đây?"
Mỗi lần anh đi công tác, đều mua những món quà có giá trị không nhỏ về tặng cô.
Sau khi kết thúc lịch trình tuyên truyền phim quay về, cô cũng không tiện về tay không.
Phó Thời Dịch miễn cưỡng đáp, "Cô chỉ cần tiện tay cầm về một túi rác ở lề đường, anh ấy cũng thích."
Dựa vào lý trí lúc yêu đương của anh trai hắn, cho dù cô có đem một cái lá cây hay một túi rác về, anh ấy cũng có thể coi chúng là bảo bối.
"Thôi quên đi, coi như tôi chưa hỏi anh."
Cố Vi Vi nghe xong, liền trực tiếp từ bỏ ý định dò hỏi ý kiến của hắn.
Cuộc phỏng vấn buổi trưa kết thúc, buổi chiều lại phải tham gia hoạt động tuyên truyền phim, Có Vi Vi cũng không nghĩ tới chuyện này nữa.
Vì Lê Hinh Nhi bị Trình Nhất Bạch làm mất mặt trên mạng, hôm nay trong hoạt động tuyên truyền cô ta trở nên rất biết điều.
Còn Cố Vi Vi đóng vai Đường Thiếu Kỳ, sau khi được Trình Nhất Bạch khen ngợi, trong các hoạt động tuyên truyền cũng gặp được những người hâm mộ mới, nhân khí và danh tiếng đều tăng lên vững vàng.
Tất cả những chuyện này, đều khiến Lê Hinh Nhi ghi hận trong lòng.
Nhưng cô ta hết lần này đến lần khác bị xấu mặt, để tránh khiến người hâm mộ và khán giả chán ghét, cô ta không thể không biết điều mà yên lặng chờ tiếng xấu trôi qua.
Sau khi hoạt động tuyên truyền kết thúc, mọi người lại vội vàng bay trong đêm đến thành phố tiếp theo, về tới khách sạn thì trời cũng sắp sáng rồi.
Phó Hàn Tranh gọi điện thoại tới trước khi cô nghỉ ngơi.
"Bên đó nhiệt độ đang giảm, em có ổn không?"
"Rất ổn, tôi đến khách sạn rồi." Cố Vi Vi trả lời.
Ngày lạnh thì có người đưa áo cho cô, ngày mưa thì có người đưa ô, đói bụng thì có người đưa cơm, so với bất cứ ai trong đoàn phim thì cô vẫn là người thoải mái nhất.
"Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi."
Phó Hàn Tranh xem thời gian, chuẩn bị cúp điện thoại để cô nghỉ ngơi.
"Chờ một chút!"
Cố Vi Vi nhớ tới chuyện tặng quà, liền gọi anh lại.
Phó Hàn Tranh: "Em nói đi."
Cố Vi Vi do dự một lát rồi nhắm mắt hỏi.
"Tôi muốn mua chút quà cho anh, nhưng chưa nghĩ ra nên mua gì thì được, anh có muốn thứ gì không, tôi mua tặng anh?"
Phó Hàn Tranh: "Muốn lấy vợ."
Cố Vi Vi đỡ trán, "Tôi hỏi anh có thích quà gì không cơ mà?"
Có thể nói chuyện đứng đắn một chút không?
"Thích em."
Cố Vi Vi: "…"
Người này không thể nói chuyện bình thường được rồi.
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Tranh nói.
"Tôi không thiếu gì cả, chỉ thiếu vợ thôi, em có tặng không?"
Cố Vi Vi nổi nóng, "Không tặng!"
Phó Hàn Tranh cười thành tiếng, "Em quay về, chính là món quà tốt nhất tốt với tôi rồi, không cần tặng quà."
Cố Vi Vi ấp úng đáp, "Vật tôi… tôi tôi nghỉ ngơi đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Nói xong, liền cúp máy ngay lập tức, thở dài một hơi.
Lại trêu ghẹo cô!
Lại trêu ghẹo cô rồi!