2 giờ 28 phút sáng hôm sau,
Lục Khải Ưng quấn khăn ngang hông bước ra từ phòng tắm, bế Uyên Ninh cho cô nằm lên giường.
Uyên Ninh bây giờ mệt mỏi đến mức mắt không tài nào mở lên nổi, tay nhức, hông cũng nhức, nhất là chỗ kia, thực sự rất đau buốt. Anh đã quấn lấy cô đòi hòi không biết bao nhiêu lần, từ giường ngủ rồi vào phòng tắm, từ phòng tắm anh mang ra cô tới ban công, cuối cùng từ ban công lại trở vào bồn tắm.
Vừa được gối đầu lên giường chưa được bao lâu, cô lại cảm thấy giữa hai chân mình lại có thứ gì đó chui vào, rất nhanh liền truyền đến cảm giác mát lạnh.
Cô hoảng sợ chống tay ngồi dậy, mắt mở to nhìn xuống dưới.
- Khoan…khoan đã, tên súc sinh, anh còn muốn làm cái gì nữa?
Lục Khải Ưng đang tập trung thoa thuốc mỡ lên cho cô, thần sắc cũng đã hơi tuột dốc, mí mắt mệt nhoài hơi cụp xuống chậm rãi nhướng lên nhìn cô.
- Còn sức chửi anh như vậy, anh cũng không ngại làm súc sinh thêm vài lần nữa đâu.
Miệng nói vậy, nhưng anh biết cô đã không thể chịu nổi được nữa, chính anh cũng đã thấy ‘bữa ăn chính’ hôm nay thế là trọn vẹn rồi.
Ngón tay trỏ của anh sau khi thoa thuốc xong lại không rời đi ngay, cùng với ngón cái miết nhẹ vào dấu răng mình để lại đùi trong của cô, dịu dàng nói.
- Ngủ đi, anh ôm em ngủ.
Uyên Ninh mở mắt không lên, xác định anh sẽ không làm gì nữa mới yên tâm nằm xuống, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Đầu tháng 12 tuyết sắp rơi, bầu trời đêm ít sao, thứ ánh sáng hiu hắt của đèn ngủ cố gắng hoà vào bóng dáng hai người nằm sát cạnh nhau. Lục Khải Ưng khép mắt, để cô gối đầu lên tay mình, ôm lấy cô không còn nổi một kẽ hở.
Cô thức dậy một lần nữa cũng đã là đầu giờ chiều, chiếc giường rộng lớn giờ đây chỉ còn có mình cô, tuy ấm áp nhưng lại vô cùng cô đơn. Cô cảm thấy có chút gì đó thất vọng, thất vọng anh chơi đùa cô xong liền bỏ đi trước, chẳng để lại nổi một dấu vết nào.
- Lục khốn nạn!
- Chửi ai đấy?
Bất thình lình cửa phòng tắm đẩy ra, Lục Khải Ưng mặc độc một chiếc quần âu đứng sừng sững ở đó nhìn cô, nét mặt trầm xuống nghiêm nghị.
Anh cũng vừa rời giường không lâu, đứng ở ban công hút hai điếu thuốc mới vào phòng tắm tắm rửa, trùng hợp lúc trở ra đã nghe cô chửi bới.
Uyên Ninh giật mình quay đầu sang, nhưng vẫn chứng nào tật nấy chu môi xuỳ một tiếng: - Anh cộc cằn với ai đấy?
Anh vẫn đưa mắt nhìn cô đăm đăm. Mái tóc vuốt cao gọn gàng mọi ngày nay được anh để rũ xuống, xoá bỏ dáng vẻ nguy hiểm bao lâu nay, làm cô ngắm anh đến nổi có chút mê mẩn.
- Ưng Ưng à, nhìn anh quyến rũ quá!
Mẹ nó, Ưng Ưng?
Lục Khải Ưng đau đầu chau mày, trong lòng thầm cười khổ. Nhưng miệng anh vẫn mím chặt, tỏ ra không hài lòng, bởi vì nếu cứ mềm lòng nương theo trò khỉ của cô, sau này sẽ không uốn nắn cô được nữa.
Anh tiến gần về phía giường.
- Quyến rũ thế nào?
- Rất giống người đàn ông của gia đình.
- Thế đêm qua thích không?
Cô không dám tuỳ tiện trả lời, liếc mắt suy nghĩ thật kỹ mới dám nói.
- Cũng…được, nhưng mà có điều tôi muốn hỏi anh…
Lục Khải Ưng nhướng mày, vén chăn chen lên giường, lựng tựa ra sau vuốt tóc cho cô.
- Chúng ta…hiện tại là mối quan hệ gì?
Chính là vấn đề này, cô thật sự rất muốn biết. Nếu không có sự mặn nồng của đêm qua, chắc chắn cô sẽ không muốn khẳng định làm gì, nhưng đổi lại lúc này, cô lại muốn nghe từ chính miệng anh nói, dù kết quả có ra sau cô vẫn sẽ cam tâm chấp nhận.
Cô áp tai vào lồng ngực của anh, lắng nghe được tiếng tim đập, hơi thở đều đặn, thế nhưng anh lại không nói gì, để lại đó là không khí trầm tĩnh đến nổi chán ngấy.
Động tác vuốt tóc của anh dừng lại, lúc sau cũng cúi xuống nhìn cô, nhìn hai hàng lông mi đen cong vút, sống mũi thanh tao, đôi môi hơi mím chặt vì chờ đợi câu trả lời từ anh.
Cô nghe được lồng ngực anh phát ra âm thanh ồm ồm, anh nói:
- Em muốn chúng ta thế nào thì sẽ thế đó.
Trầm lặng ít giây, cô ngẩn đầu lên, ánh mắt anh giờ đây rất đẹp, sâu thẫm nhưng không chút lừa dối, anh thật lòng muốn để cô quyết định hay sao. Anh quên rằng giữa hai người từng có chuyện gì xảy ra hay sao?
- Anh biết em nghĩ gì, nếu bây giờ anh nói anh sẽ tiếp tục ràng buộc em bên cạnh, em không đồng ý anh sẽ cảm thấy rất khó chịu.
- …
- Thay vì như vậy, anh để em tự do tung cánh bay đi về nơi em thích, nếu sau này em cần đến anh, anh vẫn sẽ ở đây chờ em về.
- …
- Ninh Ninh, anh thừa nhận mình không tốt lành gì, anh đã suy nghĩ rất nhiều về lời em nói. Nếu em muốn đi thì em cứ đi, anh sẽ không làm hại đến những người xung quanh của em…
Lặng người khi nghe từng câu từng lời anh nói lúc này, cõi lòng cô dần trở nên hỗn độn và khó diễn tả đến mức không thể thở nổi.
Lục Khải Ưng chấp nhận cho cô đi.
Cô nghẹn ngào cất lời, đây là lần đầu tiên cô được đối xử ấm áp như thế.
- Sau bao nhiêu thủ đoạn, cuối cùng anh đành lòng để tôi đi như vậy sao?
Thấy anh không có gì để nói, cô mất kiên nhẫn ngồi dậy, tấm chăn đang đắp ngang ngực liền tuột xuống. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô.
- Anh đối với tôi là chơi qua đường đó hả? Hả?
- Không phải.
- Vậy thì thế nào?
- Vì anh yêu em, nên mới mềm lòng cho em đi.
Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi!
Uyên Ninh bỗng dưng im bặt, không ngờ anh lại dễ dàng nói ra câu ấy. Tim cô đập rất nhanh, sự ngượng ngùng bất ngờ lấn át tâm trí, cô cảm nhận cả gương mặt mình đang nóng lên.
Thấy cô đứng hình, anh lại cười khẩy hỏi.
- Nắm được điểm yếu của anh rồi, nên giờ muốn cầm súng bắn anh rồi mới chịu đi đúng không?
Cô liều mạng lắc đầu, bất ngờ bật tới phía trước ôm lấy cổ của anh, vùi mặt khóc.
Cô nói với giọng mũi khàn đặc, vòng tay lại càng siết chặt anh hơn.
- Không, không muốn bắn anh nữa.
Lục Khải Ưng lâng lâng trong người, khẽ vỗ về tấm lưng cô, đầu ngón tay dường như cảm nhận được những vết sẹo chằng chịt kia, trái tim anh bỗng dưng đau nhói.
- Vậy thì yêu anh đi, anh dùng mạng sống em tha cho cả đời che chở cho em.
Cùng lúc đó cô cũng chạm lên những vết thương có cả mới lẫn cũ của anh chất đầy trên vai.
Cô gật đầu một cái thật khẽ, tựa như không có.
Nhận được sự hồi âm vượt ngoài mong đợi ấy, Lục Khải Ưng vồ vập ấn cô xuống giường, khoé miệng không ngăn được kéo lên nụ cười, bất giác Uyên Ninh cũng cười theo anh.
- Nãy giờ em cứ cạ nó vào anh, chịu trách nhiệm đi.
Nghe anh nói xong cô mới ngẫm lại, cô đã mặc quần áo bao giờ đâu, thực sự là hoàn toàn khoả thân đấy.
- Tên khốn này, anh cũng không mặc gì cho em.
- Chờ chút nữa có người mang cái khác lên cho em mặc, giờ thì khỏi mặc nữa.
Dứt lời anh liền hôn xuống, cuồng quấy cô thêm gần một giờ đồng hồ, người phục vụ mang quần áo lên đã chờ bên ngoài rất lâu. Sau khi để anh đi lấy rồi đưa cô mặc vào, đúng lúc cái bao tử nhỏ cũng không chịu nổi nữa kêu gào lên thảm thiết.
Anh đưa cô xuống sảnh lớn, cả nhà hàng rộng rãi nguy nga chỉ có hai người. Cô cảm giác mình chính là bá chủ của nơi này.
Thức ăn nóng hổi nhanh chóng được đem lên, đập vào mắt cô là con tôm hùm Alaska to, rất to.
Lục Khải Ưng thấy cô sắp chảy nước miếng tới nơi, liền xoắn tay áo lên tách vỏ tôm cho cô, tất cả thịt tôm đều được anh cẩn thận đặt vào trong đĩa riêng cho cô ăn.
Trong lúc chờ đợi, cô đảo mắt nghiệm thu một vòng các món ăn còn lại, nào là mực ống, cá hồi, còn có hàu biển.
- Sao ở đây toàn là hải sản vậy?
Thấy cô tò mò, anh thản nhiên nói.
- Nhà hàng này là của em, menu đều là những món em thích ăn, chủ yếu là hải sản.
- Anh cho em đứng tên thật ư?
- Còn giả được nữa sao? Mau ăn đi.
Nói cho cô đứng tên liền cho, Lục Khải Ưng từ khi nào lại hào phóng đến vậy. Cô từ giờ có được tính là có chút tài sản chưa nhỉ, trong một đêm cô liền nắm trong tay một nhà hàng, nghĩ bụng chắc không bao lâu nữa thôi, cô chắc chắn sẽ trở thành một quý cô giàu nhất, đè bẹp luôn cả Lục Khải Ưng.
Vừa nghĩ cô vừa cười, bóc miếng thịt tôm béo ngậy bỏ vào miệng nhai.
Sao cuộc sống cô đột ngột trở nên có vận khí thế nhỉ?