Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cuộc Chiến Của Ông Bố Hắc Lang Và Con Trai

Bắt đầu từ buổi chiều, bầu trời cũng rơi xuống những bông tuyết trắng tinh, bay bay lượn lượn, rất nhanh đã phủ một lớp dày trên mặt đất, trận tuyết đầu mùa đông năm nay có vẻ lớn hiếm thấy, người có điều kiện càng núp ở trong nhà, đóng cửa lại không ra ngoài, vừa ngắm cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, vừa hưởng thụ ấm áp trong phòng

“Ôi, Quyên Tử, tuyết lớn như thế, cậu còn ra ngoài làm gì?”

Trong phòng nho nhỏ đơn độc vang lên tiếng kêu của phụ nữ, đáp trả lại cô là tiếng đóng cửa rầm một cái, dễ nhận thấy người ra cửa rất vội vàng căn bản không co nghe thấy câu hỏi của cô

Phan Kỳ chỉ còn kịp nhìn qua cửa sổ, nhìn cô gái nhỏ nghiêm nghiêm thật thật che phủ khắp người, lao ra khỏi cửa, khó chịu lầm bầm:

“Tuyết rơi lớn như vậy còn đi, cậu nuông chiều anh ta quá rồi”

Hà Quyên cầm bóp tiền của mình đi đến siêu thị gần đây, hôm nay không phải là chủ nhật, lại có tuyết rơi, nên có rất ít người đến mua hàng, mua một lon giữ ấm ôm vào trong ngực sau đó quay trở về

Ở cửa phòng, cô phủi sạch những bông tuyết trên người, sau đó cởi áo khoác ra, không dừng lại mà chạy vọt vào phòng bếp

Trên bếp, một nồi thức ăn đang được hầm với lửa nhỏ, mùi hương mê người tràn ngập trong toàn bộ căn phòng, khi mở nắp ra, bên trong quả cẩu ký màu cam hồng và hạt bắp vàng óng ánh sôi sùng sục trong nước canh ngọt lịm, trông rất đẹp mắt. Hơi nóng ẩm ướt phả vào trên mặt Hà Quyên, khuôn mặt vốn còn lạnh lẽo do mới từ bên ngoài về, giờ bị hơi nóng thổi vào mặt khiến cô cảm thấy ngưa ngứa

Đưa tay cầm cái thìa bên cạnh khuấy đều, mùi hương trong không khí càng nồng đậm hơn, còn mang theo hương vị ngọt ngào, Hà Quyên nếm thử một chút, nước canh rất ngọt, rất ngon

“Ôi…. Thơm quá”

Phan Kỳ tựa ở cửa phòng bếp, bộ dạng giả bộ thèm nhỏ dãi:

“Quyên Tử, mau múc cho bổn cô nương ta một chén, đúng lúc tớ đang đói bụng”

Hà Quyên đậy nắp nồi lại, lấy lon giữ ấm mới mua, để trên bồn rửa sạch sau đó nói:

“Được rồi, sắp có ngay thôi”

“Oa, thảo nào hôm nay trời lại rơi nhiều tuyết như vậy, Quyên Tử lại đồng ý cho tớ ăn đồ bổ quý báu như vậy, quả nhiên là thời tiết không bình thường” Vẻ mặt khoa trương của Phan Kỳ làm Hà Quyên khiển trách:

“Lúc nào thì tớ không cho cậu ăn?”

“Đúng vậy, không phải không cho tớ ăn, mà là người kia ăn thừa mới có phần tớ”

Phan Kỳ cũng không buông tha bất kỳ cơ hội nào để trêu đùa bạn tốt, nhìn nụ cười vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc bên môi cô, trong lòng cô cũng không biết là cảm giác gì. Người kia…. Ai….

Hà Quyên dùng nước ấm chậm rãi rửa bên trong bình giữ nhiệt, để cho nó từ từ thích ứng với nhiệt độ, mọi việc trên tay đã làm xong toàn bộ vẫn không quên quay đầu cười nói:

“Đâu có, mỗi lần tớ làm đều chừa cho cậu một phần mà”

Trong phòng bếp khói bốc lên nghi ngút, nụ cười của Hà Quyên sáng lạn như vậy làm cho dung nhan xinh đẹp của cô tăng thêm vài phần ấm áp không người nào có thể cự tuyệt được

Nụ cười như thế, trong cái lạnh mùa đông, cũng giảm bớt vài phần

“Phải ha, làm cho tớ một phần nhưng đều ké phần của Thịnh Nhạc Dục, nếu không làm sao có canh ngon như vậy để uống chứ?”

“Được rồi, được rồi, Phan Kỳ, cậu cũng biết ngày thường Nhạc Dục bận rộn công việc nếu như tớ không chăm sóc anh ấy, anh ấy ngã bệnh thì phải làm sao bây giờ?”

Hà Quyên để bình giữ nhiệt đã được chuẩn bị tốt xuống, chấp tay hành lễ xin tha thứ với người nào đó đang nhăn thành một đoàn

“Ai sẽ nghĩ tới Quyên Tử đặc lập độc hành nhà chúng ta lại là một cô gái dịu dàng như nước như thế này?” Phan Kỳ đưa tay bún cái trán của Hà Quyên, thấp giọng trêu đùa

Hà Quyên cười nghịch ngợm với Phan Kỳ, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, lưu loát múc canh ở trong nồi ra, bỏ vào trong ấm giữ nhiệt, sau đó đậy nắm lại, dùng khăn lông quấn ở bên ngoài vài vòng, sau đó dùng một cái túi lớn gói lại

Cô mặc áo khoác vào, ôm chặt bình giữ nhiệt trong tay, chạy nhanh ra khỏi cửa giống như một cơn gió chỉ vội vàng để lại một câu: “Phan Kỳ, canh ở trong nồi cậu cứ từ từ uống”

Nhìn Hà Quyên hấp tấp rời khỏi nhà, Phan Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, xoay chuyển ánh mắt, vừa nhìn thấy bao tay để trên bàn, cô chụp lấy, vọt tới bên cửa sổ, lớn tiếng nói với Hà Quyên ở dưới lầu :

“Ôi, bao tay, cậu muốn chết vì lạnh à?”

Hà Quyên quay đầu phất phất tay với Phan Kỳ: “Không còn kịp rồi, nếu còn kéo dài canh sẽ lạnh mất”

Nói xong cũng không chờ Phan Kỳ trả lời, đã dẫm xuống tuyết thật dày từng bước từng bước đi về phía trước

“Quyên Tử này…”

Nhìn tuyết ở dưới lầu, rồi nhìn bóng lưng đang cô quạnh đi ở trong tuyết, Phan Kỳ bất đắc dĩ cảm khái, nhưng trong mắt lộ ra nhàn nhạt lo lắng, cuối cùng cũng không nói gì, hóa thành một tiếng thở dài, lui thân thể vào trong sau đó đóng cửa sổ lại

Bước thấp bước cao ra khỏi tiểu khu, Hà Quyên đứng ở ven đường, nhìn xe chao đảo chạy qua trên đường lầy lội, bên trong đầy ắp người, cúi đầu nhìn bình giữ nhiệt trong tay, nắm thật chặt sau đó quay đầu đi về hướng trạm xe buýt ngược lại

Cô đến công ty của Thịnh Nhạc Dục phải đi qua bốn năm trạm xe buýt, trong thời tiết như vậy ngồi xe so với đi tới đi lui sẽ thoải mái hơn

Bước thấp bước cao đi về phía trước, tất cả lực chú ý đều tập trung lại, tuyết rơi trên đất đã rất dày, sớm đã lên gần đến mắt cá chân, ống quần đã dính đầy tuyết đọng, trên giày lại bao phủ một lớp tuyết rất nặng

Hai tay ở trong gió rét đã bị đông lạnh đến đỏ bừng, từ lạnh giá ban đầu đến tê dại, Hà Quyên đã không còn cảm giác gì nữa

Tay bị đông lạnh đến tê dại vẫn gắt gao giữ lấy bình giữ nhiệt ở trong lòng, mỗi lần đặt chân đều rất cẩn thận sợ bị trượt ngã, sẽ làm đổ bình giữ nhiệt trong tay

Rốt cuộc cũng an toàn đến dưới lầu phòng làm việc của Thịnh Nhạc Dục, ngẩng đầu nhìn cao ốc nguy nga lộng lẫy, bên môi lộ ra nụ cười ấm áp chính cô cũng không biết

Nhất là nhìn đến ánh đèn đang phát sáng trong cửa sổ ở một tầng nào đấy, nụ cười của cô càng trở nên ấm áp

Cô ôm bình giữ nhiệt, tìm một chỗ ko có trở ngại lại nhìn về phía cánh cửa sổ kia, người đi bộ trên đường càng ngày càng ít, tuyết thổi càng ngày càng mạnh, trên mũ đã đóng một lớp tuyết, Hà Quyên không thể không thỉnh thoảng nhìn xuống dưới, tuyết đã kết thành một khối, càng ngày càng ẩm ướt

Trong cao ốc, lần lượt có người rời khỏi, ánh mắt Hà Quyên sáng lên, đã đến giờ tan tầm rồi

Cô vội vàng chà chà hai chân đã bị đông lạnh đến chết lặng, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám đông, chỉ là đợi đến khi người về gần hết cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Nhạc Dục

Hà Quyên ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn ngọn đèn đã tắt tự bao giờ, tại sao anh còn chưa xuống hay là thang máy đã xảy ra vấn đề, anh còn bị kẹt trong đó?

“Hà tiểu thư?”

Âm thanh đột ngột kéo Hà Quyên rời khỏi mạch suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là trợ lý của Thịnh Nhạc Dục: “Hà tiểu thư, tại sao cô lại ở chỗ này?”

“Tôi chờ Nhạc Dục tan ca, anh ấy vẫn chưa ra sao?” Hà Quyên còn đang lo lắng không biết Thịnh Nhạc Dục đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, có chút khẩn trương nhìn anh trợ lý

“Hôm nay Thịnh tiên sinh không có đi làm” Một câu nói của trợ lý khiến Hà Quyên ngây ngẩn cả người, kinh ngạc quay đầu: “Hôm nay Nhạc Dục không có đi làm sao?”

Chỉ nghi hoặc trong ngắn ngủi, trong chớp mắt cô lập tức lo lắng hỏi: “Anh ấy ngã bệnh à?. Hay là bị gì?”

Thịnh Nhạc Dục vẫn luôn là người cuồng công việc, cho dù là chủ nhật cũng đến tăng ca làm việc. Hôm nay không có đi làm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

“Hôm nay Thịnh tiên sinh có chút việc nên không đến được”

Trợ lý chú ý tới sự lo lắng của Hà Quyên, vội vàng giải thích sợ cô sẽ hiểu sai: “Hà tiểu thư đến đây, cô không đi vào trong sao?”

“À, cũng không có việc gì, tôi vừa mới đến thôi” Hà Quyên vừa nghe anh không phải bị bệnh, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng có thể thả lỏng

Vừa đến?

Trợ lý nhìn quần áo của cô đã phủ một lớp tuyết dày, vậy mà cô dám nói mình vừa tới?

Ánh mắt của trợ lý quá mức rõ ràng khiến cho Hà Quyên xấu hổ cắn môi: “Tôi lên đó không tiện, sợ quấy rầy đến công việc của các anh” Nói xong, cũng không quan tâm anh ta đứng ngây ở tại chỗ, đã xoay người dẫm xuống tuyết đọng rời khỏi

Đem trợ lý vẫn đang ngẩn người bỏ lại phía sau, Hà Quyên đi về phía trạm xe bus, chỉ là sau khi nhìn thấy rất nhiều người chờ xe, nên vứt bỏ quyết định ngồi xe, vẫn đi bộ như trước đến nhà của Thịnh Nhạc Dục

Cho dù có tuyết rơi, nhưng mọi người vẫn phải đi làm, vào giờ cao điểm tan tầm này, đừng nói là bắt xe, ngay cả giao thông công cộng như tàu điện ngầm cũng chật kín người

Cũng may nhà của Thịnh Nhạc Dục cách nơi này cũng không xa, đi bộ khoảng hơn một tiếng sẽ đến nơi

Nhưng mà, Hà Quyên tựa hồ đã quên một vấn đề, đó là, đi trong trời tuyết rơi như thế này, thời gian dường như lâu hơn một chút

3 giờ sau cô mới đứng ở dưới lầu nhà của Thịnh Nhạc Dục, đứng ở cửa dùng sức dặm chân mấy cái, để tuyết trên chân rơi xuống hết, lúc này mới di chuyển cặp chân tê dại vào thang máy

Nhà của Thịnh Nhạc Dục ở tầng 18, anh luôn thích đứng ở chỗ cao để ngắm phong cảnh, nhưng mà mỗi lần tới nhà anh quét dọn, thì cô hơi nơm nớp lo sợ, cô trời sinh sợ độ cao, không dám nhìn xuống dưới, nhưng vẫn chịu đựng sợ hãi, dùng tay run run để lau cửa thủy tinh sáng như tuyết, để anh có thể nhìn rõ phong cách bên ngoài, đối với cô đó cũng là một niềm vui

Cửa thang máy vừa mở, Hà Quyên một tay ôm bình giữ nhiệt, một tay vịnh vách tường hành lang chậm rãi đi về phía trước, chân đông lạnh vừa tê dại vừa đau, mỗi lần đi một chút đều cảm thấy khó chịu

Lấy chìa khóa mở cửa nhà, vừa mới mở miệng muốn gọi người, khóe miệng cong lên đột nhiên cứng đờ, một đôi ủng da hỗn độn trên đất làm đau mắt cô, tất cả thanh âm của cô đều mắc kẹt trong cổ họng, đôi môi giật giật phát không ra tiếng

Không biết đứng bao lâu, một tiếng khóa cửa vang lên, Hà Quyên ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa phòng ngủ mở ra, thân thể cường tráng quen thuộc chỉ mặc một chiếc áo ngủ, dây lưng bên hông lỏng lỏng lẻo lẻo, buộc một cách tùy ý, lộ ra vòm ngực gợi cảm, hết sức mê người, nhìn thấy Hà Quyên đứng ở cửa thì mày kiếm nhăn lại, con ngươi đen lạnh lùng hiện lên một tia không vui

“Dục, sao vậy?”

Thanh âm ngọt ngấy vang lên, cánh tay trắng như tuyết quấn ở bên hông của Thịnh Nhạc Dục, ngón tay dài nhỏ, màu sơn móng đẹp mắt làm nổi bật bàn tay trắng nõn, ái muội thăm dò vào bên trong áo ngủ của Thịnh Nhạc Dục nhẹ nhàng vuốt ve

Sắc mặt người phụ nữ ửng hồng mang theo một chút lười nhác, áo ngủ tơ tằm cũng không buộc chặt, lộ ra dấu vết hoan ái trên làn da trắng noãn, dọc theo đó kéo dài xuống phía dưới áo

Cho dù chỉ mặc một chiếc ảo ngủ mỏng manh, sợi tóc mất trật tự cũng không làm giảm vẻ xinh đẹp của cô ta, xinh đẹp tựa như một đóa hoa hồng kiều diễm

Hà Quyên dùng sức cúi đầu xuống, vừa hay nhìn thấy một vệt nước màu đen đang chảy dài trên sàn nhà, đó là giày của cô bị dính tuyết, hơi ấm trong nhà đã hòa tan chúng thành nước, làm bẩn sàn nhà ở ngưỡng cửa

Trước mắt mơ mơ hồ hồ không thấy rõ lắm, chỉ nhìn thấy nước tuyết kia không ngừng chảy

Dùng sức cắn răng, cắn lấy chiếc môi đã bị đông lạnh đến khô nứt, đến khi nếm thấy hương vị ngọt tanh của máu

Không còn dũng khí ở lại đây, cũng không muốn đối mặt với chuyện kế tiếp, xoay người, vội vã đóng cửa phòng, dùng hết sức chạy đến cửa thang máy, ra sức ấn nút thang máy, nhưng thang máy hết lần này đến lần khác dừng ở lầu 1, đang thong thả từ từ đi lên

Ngẩng đầu nhìn con số từ từ biến hóa, cắn chặt môi dưới, mặc cho những giọt máu tanh ùa vào trong miệng, hóa thành chua xót rót vào đáy lòng

Quay đầu nhìn về phía thang lầu, cô hít một hơi chạy xuống, tiếng bước chân không theo kịp nhịp tim của cô, đèn cảm ứng từng tầng vẫn chiếu sáng trưng, kéo dài bóng dáng ảm đạm trên mặt đất, giống như tuyết bên ngoài, vẫn lạnh lẽo như vậy

 

Chạy một mạch từ tầng 18 xuống, căn bản không có dừng lại, ở trên mặt tuyết chạy như điên, sắc trời đã sớm đen lại, chỉ có một cây đèn đường lẻ loi đứng thẳng ở bên đường

Bông tuyết không biết đã ngừng tự lúc nào, tuyết đọng một tầng thật dày trên mặt đất, giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt làm cho lòng người chua xót. Hà Quyên cũng không có ngừng lại, vẫn tiếp tục chạy

Miệng mở ra, dùng sức thở từng ngụm, từng ngụm khí lạnh như băng được rót vào trong phổi, làm cho cô bị nghẹn, ho khan không ngừng, ngay cả nước mắt cũng theo tiếng ho mà rơi xuống

Không có phương hướng, không có mục đích, cô chỉ không ngừng chạy về phía trước, dường như thân thể đã không còn là của cô nữa, chỉ cảm thấy vô cảm, và máy móc chạy. Hai chân đau đớn tê dại, sớm đã không còn cảm giác. Tất cả đều chuyển dời đến trái tim cô, cuối cùng lại hóa thành dòng nước mắt chảy ra ngoài, lạnh như băng lướt qua gò má

Ban đêm đen nhánh, ngay cả xe cộ trên đường cũng rất thưa thớt, đừng nói chi đến người đi đường. Một mình cô chạy trên đường, không nghe thấy bất kì thanh âm gì, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình cô, và bình giữ nhiệt trong tay làm cho cô đau đớn

Trái tim đập mạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập khiến cô không thở nổi, Hà Quyên không thể không ôm bình giữ nhiệt, bất lực ngã ngồi xuống ven đường, nhìn xe trên đường quốc lộ đè lên mặt đường lầy lội tuyết, không nhịn được nước mắt tuôn như mưa

Thở ra hít vào, hô hấp dồn dập không biết là vì khóc, hay vì chạy mệt, cô chỉ cảm thấy không khí không đáp ứng đủ nhu cầu của cô, mỗi lần hít thở càng làm phổi của cô đau đớn, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn

Trong lòng rung động từng cơn, tiếng chuông ầm ĩ làm cho Hà Quyên chú ý, đó là tiếng chuông di động của cô

Cô ngây ngốc nhìn, thật lâu sau mới dùng ngón tay đã bị đông đến lạnh ngắt, lấy điện thoại ra, Hà Quyên ngơ ngác ấn nút bận. Tiếng chuông dừng lại nhưng Hà Quyên vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm, tiếng chuông dừng lại vài giây lại tiếp tục vang lên. Rốt cuộc cô cũng ấn nút nghe, điện thoại được kết nối, lập tức vang lên giọng nói lo lắng của Phan Kỳ: “Quyên Tử, cậu ở đâu?. Tại sao trễ thế này cậu vẫn chưa về?”

Hà Quyên giật giật môi khô nứt khẽ động một tí vết thương trên miệng lại vỡ ra, lại có mùi máu tanh lan tỏa, không lưu loát phun ra một chữ : “Tớ…”

Sau đó cũng không biết nói gì, cô chỉ biết nhìn tuyết rơi xuống chân đến ngẩn người

“Cậu làm sao vậy?. Xảy ra chuyện gì?”

Bỗng nhiên, Phan Kỳ cảm thấy Hà Quyên rất lạ, nên vội vàng hỏi

Hà Quyên há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng tất cả cảm xúc đột nhiên dâng lên, ngược lại cô không biết nói như thế nào, làm sao để mở miệng

Không đợi Hà Quyên trả lời, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói sốt ruột và lo lắng của Phan Kỳ: “Quyên Tử cậu đang ở đâu?. Có phải Thịnh Nhạc Dục lại bắt nạt cậu không?. Cậu cứ ở đó, tớ qua tiếp cậu”

Một câu nói của Phan Kỳ làm cho nước mắt của Hà Quyên vừa ngừng giờ lại như đê vỡ

Cho dù vẫn chưa tiết lộ với Phan Kỳ nửa chữ nhưng cô ấy vẫn đoán được nguyên nhân sự việc. Một người cô ấy vẫn khăng khăng quan tâm, nâng niu trong lòng bàn tay lại không thèm ngó ngàng đến cô ấy, không thèm lo lắng và phán đoán tâm tư của cô ấy.

Môi nứt nẻ khẽ động, nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình:

“Phan Kỳ, cậu nói xem, có phải tớ rất mê muội hay không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Hà Quyên cũng cảm thấy thật chói tai

Chỉ là giờ phút này, khó nghe thì như thế nào?. Ai còn để ý nữa đâu

Câu nói đầu tiên, lại câu kế tiếp, câu sau đó, tiếp tục phát tiết tâm trạng ra ngoài

“5 năm, tớ yêu anh ta 5 năm, tớ một lòng yêu anh ta. Cậu biết không?. Phan Kỳ cậu biết mà, đúng không?”

Đã không phải nói chuyện nữa rồi, mà cô đang gào thét, một tiếng lại một tiếng giống như hoa đổ quyên đang khóc, từng câu từng chữ mang theo huyết lệ ở trong lòng

“Tớ biết, tớ biết” Ở đầu bên kia, Phan Kỳ cũng che miệng lại, hai mắt phiếm hồng, quả nhiên, ngày hôm nay vẫn đến

Cô biết Thịnh Nhạc Duc và Hà Quyên cuối cùng sẽ không có kết quả, Hà Quyên yêu anh ta sâu sắc, không chịu tin, vẫn cứ tự lừa mình dối người, đợi đến ngày hôm nay, cô ấy lại tuyệt vọng, khi biết được sự thật, giống như tự mình rơi vào vực thẳm mà mình đã đào sẵn bấy lâu

“Đúng vậy, làm sao tớ có thể xứng với anh ta?. Thịnh Nhạc Dục a, là một nhà thiết kế nổi tiếng, là một ngôi sao mới lên, cũng là đối tượng mà các tiểu thư, khuê các đều ái mộ”

“Tớ nghĩ cái quái gì vậy?. Tớ chỉ là một người thấp kém, làm sao xứng đứng ở bên cạnh anh ta?. Tớ thật sự không biết xấu hổ a, lại quấn lấy anh ta lâu như vậy, không biết anh ta đã nhịn bao lâu rồi nhỉ?”

Hà Quyên mở miệng tự giễu, mấp máy đôi môi khô nứt, vết thương vốn đã khô, giờ lại vỡ ra, từng dòng máu tươi ngai ngái chảy ngược vào trong miệng, mang theo cảnh giác tanh tanh ngọt ngọt khiến người ta đau đớn

“Hôm nay, người phụ nữ kia mới xứng đáng đứng ở bên cạnh anh ta. …. À, đúng rồi, cho dù cô ta chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản, nhưng lại cao quý giống như mặc lễ phục. tớ thì sao chứ?. Tớ chỉ mang lại vết bẩn của nước tuyết trong nhà anh ta mà thôi, tầm thường như thế, thấp kém như thế, làm sao …. Làm sao dám mơ mộng trèo cao Thịnh Nhạc Dục cơ chứ?.”

Phụ nữ?

Mặt khác, Phan Kỳ rất kinh ngạc, trừng lớn 2 mắt, lúc này mới ý thức được Quyên Tử đã nhìn thấy cảnh gì, khó trách cô ấy lại thất thường như vậy

“Quyên tử cậu ở chỗ nào?. Cậu nói cho tớ biết đi, tớ sẽ đến đón cậu”

Phan Kỳ sợ tới mức toàn thân lạnh như băng, rõ ràng cô đang ở trong phòng, nhưng giống như bị ai đó kéo ra bên ngoài trời lạnh, khiến cô run rẩy cả người

Tính tình của Hà Quyên rất cương liệt, ra tay cũng rất ngoan độc, cô đã từng được mở mang tầm mắt, ngay cả ăn trộm cầm dao cô ấy cũng không sợ, còn dám đánh anh ta, thật sự là quá mức quật cường, không sợ trời, không sợ đất

Lần này Thịnh Nhạc Dục thương tổn cô ấy nặng như vậy, không phải cô ấy sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì chứ?

“Phan Kỳ, cậu đừng lo lắng, tớ là ai chứ?. Tớ là Hà Quyên, là tiểu Cường đánh không chết”

Đầu bên kia điện thoại, Hà Quyên ha ha cười to, thanh âm khàn khàn, không những làm cho Phan Kỳ không yên tâm ngược lại càng thêm lo lắng, cảm xúc của Hà Quyên rõ ràng rất không bình thường: “Quyên Tử cậu đang ở đâu?. Nói cho tớ biết đi”

Phan Kỳ gắt gao nắm chặt điện thoại, bởi vì quá mức dùng sức nên các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch

“Yên tâm đi, tớ không sao, tớ tốt lắm, tớ sẽ có chừng mực. tớ muốn yên tĩnh một chút”

Trong điện thoại truyền đến câu nói cuối cùng sau đó thì tắt máy. Phan Kỳ sợ tới mức vội vàng gọi lại, nhưng lại vang lên giọng nói máy móc và lạnh như băng của cô kỹ thuật: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”

Phan Kỳ gấp đến độ ở trong phòng đi tới đi lui 2 vòng, sau đó cầm điện thoại quyết định gọi điện cho Thịnh Nhạc Dục, điện thoại vang lên nửa ngày, mới truyền đến tiếng nói thờ ơ của ai đó:

“Alo”

“Này, Thịnh Nhạc Dục, anh là tên khốn kiếp anh đã làm gì với Quyên tử hả, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Đột nhiên bị mắng xối xả khiến cho Thịnh Nhạc Dục nhướng mày, không kiên nhẫn nói: “Tôi làm sao mà biết?”

“Anh mang phụ nữ về nhà lại không biết Quyên tử ở đâu. Nếu như Quyên tử xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh”

Thịnh Nhạc Dục trả lời có lệ thiếu chút nữa làm cho Phan Kỳ tức điên lên, cô chưa từng gặp người đàn ông nào bạc tình như vậy

“Đây là nhà của tôi, tôi mang ai đến cũng không cần phải báo cáo với cô. Còn nữa, Hà Quyên là người đã trưởng thành nên có trách nhiệm với hành vi của mình tôi không phải là người giám hộ của cô ấy”

Lạch cạch một tiếng, vô tình cúp máy

“Anh…. Này, này….”

Phan Kỳ tức giận đến mức muốn đập vỡ điện thoại, cô đem nồi canh trên bàn đập vỡ, nước canh mát lạnh rơi xuống, trong không khí tràn ra mùi dầu mỡ khiến cho người cảm thấy buồn nôn

Vốn là một món canh ngon, nhưng vì mở nhầm thời gian, cho nên mùi vị cũng chỉ khiến người ta ghê tởm, mùi dầu mỡ làm người ta cảm thấy ghê tởm, không còn thơm phức như lúc ban đầu nữa

Cái nắp rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, cũng giống như lòng của Phan Kỳ lúc này, rối như tơ vò

Phan Kỳ không ngừng đi lại, cũng không ngừng lẩm bẩm: “Quyên Tử, cậu ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì nha, vì một tên cặn bã như vậy, không đáng, không đáng”

Bonus chương 3:

“Anh không thể đối xử với tôi như vậy” Người nọ lập tức vọt tới trước mặt một người đàn ông lo lắng vẫy tay

“Tôi muốn kết hôn, đừng dây dưa với tôi nữa”

Người đàn ông mặc áo màu đen không nhịn được cau mày, trong ánh mắt lạnh lẽo sao mà quen thuộc đến vậy….

“Tôi dây dưa với cậu, lúc đầu là ai dây dưa với ai?. Bây giờ lại thành tôi quấn lấy anh” Người ngã xuống lên tiếng chất vấn

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!