Bạch Nguyệt đuổi theo Tô Khánh Nam ra ngoài, hắn ta đã lái xe đi mất rồi.
Cô gọi taxi đuổi theo.
Tô Khánh Nam trở về biệt thự của mình. Từ đằng xa Bạch Nguyệt đã nhìn thấy Hình Cẩm Nhi đứng trước cửa nhà Tô Khánh Nam. Cô ta nhìn thấy Tô Khánh Nam trở về liền chạy đến đón. Tô Khánh Nam cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Hình Cẩm Nhi, khoảng 15 giây sau, hắn ta ôm Hình Cẩm Nhi đi về phòng.
Bạch Nguyệt gục đầu xuống, trong đôi mắt đẫm lệ. Bây giờ cô mà đi đến đó, đưa trang sức cho Tô Khánh Nam đúng là không thích hợp, hành động đó chẳng khác nào đang thị uy với Hình Cẩm Nhi cả.
Đối với cô mà nói, cô chỉ cần một cuộc sống bình yên an ổn là được.
“Cô gái, cô có định xuống xe không?” Bác tài xế nhìn Bạch Nguyệt với ánh mắt kỳ lạ.
“Không cần đâu, quay về đi ạ, cháu đưa địa chỉ cho bác.” Bạch Nguyệt nói bằng giọng lạnh nhạt.
“Tôi nói cô này, chắc cô đi bắt quả tang chồng ngoại tình đúng không? Thôi nghĩ thoáng ra, làm gì có thằng đàn ông lắm tiền nào mà không gái gú, chỉ cần cô giữ chắc vị trí vợ hợp pháp là được, cần gì quan tâm đến việc hắn ta chơi bời ở ngoài thế nào.” Bác tài xế cười trêu chọc.
Bạch Nguyệt không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã rất tối rồi, ngay đến ánh trăng cũng không có, có thể là sắp mưa rồi, bầu không khí cứ oi oi.
Một tiếng sau, lúc Bạch Nguyệt bước xuống taxi, liền nhìn thấy Cố Lăng Kiệt.
Anh không đi lên, chỉ mở cửa sổ xe, nhìn về phía cửa sổ phòng cô, những ngón tay thon dài đang kẹp lấy một điếu thuốc.
Đầu thuốc lá cháy sáng lập lòe trong bóng tối, in trong đôi mắt đen thẫm như mực của anh, lúc sáng lúc tối.
Bạch Nguyệt không biết mình nên nói gì với anh nữa.
Có lẽ là anh phát giác ra ánh mắt của cô nên quay sang nhìn về phía này, trong đôi mắt đó lại lóe lên một tia sáng, anh dập tắt điếu thuốc, đẩy cửa ra, đôi chân dài sải bước xuống xe.
“Em đi đâu vậy? Anh gọi điện em cũng không nghe, nhắn tin cũng không trả lời?” Cố Lăng Kiệt nói.
“Anh gọi điện thoại cho em à? Em không nghe thấy.” Bạch Nguyệt lục túi lấy điện thoại ra, nhìn thấy thông báo mấy cuộc gọi nhỡ của Cố Lăng Kiệt, còn có cả hai tin nhắn nữa.
Tin đầu tiên là: “Em đang ở đâu?”
Tin thứ hai lại nhắn: “Anh đến lấy sách tiếng Nga.”
Thời gian gửi là bốn tiếng trước.
Trong lòng Bạch Nguyệt cũng áy náy, cô xin lỗi: “Anh ở đây đợi lâu lắm rồi phải không? Sao không lên nhà ngồi.”
“Anh gửi tin nhắn hỏi Lưu San, cô ấy nói em không ở nhà, đợi em về sẽ gọi điện lại cho anh, mãi mà cô ấy không gọi thế nên anh liền đợi ở đây.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt cụp mắt, quay sang nơi khác, “Vậy anh đi theo em, em lấy sách trả anh.”
Cố Lăng Kiệt thấy thái độ lạnh nhạt của cô, trong lòng như thể bị một cơn mưa bụi phủ trùm, ẩm ướt, khó chịu.
“Nghe nói em ly hôn rồi?” Cố Lăng Kiệt liếc về phía cô, dịu giọng hỏi.
“Ừm.” Bạch Nguyệt ấn số thang máy, im lặng đứng đó.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy bàn tay của cô, cô rút tay ra khỏi tay anh.
“Em sao thế?” Cố Lăng Kiệt không hiểu làm sao, hỏi cô.
Bạch Nguyệt cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa? Rõ ràng lý trí rất tỉnh táo, tự nói với bản thân mình, không được có quan hệ gì với Cố Lăng Kiệt nữa, ấy vậy mà trái tim vẫn cứ ngả về phía anh.
“Anh ăn cơm chưa?” Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi anh, lảng sang chuyện khác.
Cố Lăng Kiệt thoáng cau mày, “Chưa ăn.”
“Vừa hay em cũng chưa ăn, chắc trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, em làm cái gì đó cho anh ăn nhé.” Bạch Nguyệt dịu dàng hỏi.
Đôi mắt trong trẻo của Cố Lăng Kiệt nhìn vào cô.
Rõ ràng là cô đứng rất gần anh, thế nhưng anh lại cảm thấy dường như cô ở rất xa, không thể nắm lấy cô được.
Thang máy xuống đến nơi, kêu ‘ting’ một tiếng.
Cố Lăng Kiệt bước vào thang máy trước. Bạch Nguyệt cũng cúi đầu theo vào, đứng ở góc xa nhất, giữ một khoảng cách an toàn với anh.
Vẻ mặt của Cố Lăng Kiệt lạnh đi, anh nhìn thang máy đi lên từng tầng từng tầng một.
Anh nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đến bên cạnh mình, tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Bàn tay anh rất ấm, hơi ấm từ bàn tay xuyên qua lớp quần áo thấm lên da cô. Sống lưng Bạch Nguyệt cứng đờ, cô nhìn chằm chằm về phía trước.
“Anh đã chuyển văn kiện mà quân khu phát xuống đến bệnh viện của em rồi, trong ba ngày phải nộp đơn lên, anh đã chỉ định em rồi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt không nói gì, hàng lông mày của cô cau lại, thực ra thì cô không muốn đi lắm.
Cố Lăng Kiệt đợi một lúc vẫn không thấy cô trả lời, anh nhìn sang cô, “Ở trong quân khu anh có thể bảo vệ em, sau này em không cần lo lắng sợ hãi nữa.”
“Chỉ cần em gửi đơn xin lên là được, em là bác sĩ, sẽ có đãi ngộ tương xứng, nhưng cũng có lúc cần tăng ca hoặc trực đêm, các chiến sĩ cũng có những buổi huấn luyện đột kích vào ban đêm, những tình huống phát sinh bất ngờ cũng có khá nhiều.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Em có thể… không đi được không?” Bạch Nguyệt khẽ hỏi.
“Không thể.” Cố Lăng Kiệt rất quả quyết.
Anh thấy cô không đồng ý, hơn nữa trông có vẻ tâm sự nặng nề, quan trọng hơn là cô chẳng chịu nói gì.
“Anh không đáng để em tin tưởng đến vậy ư?” Giọng Cố Lăng Kiệt lành lạnh.
Truyện up có bản quyền trên
“Đương nhiên là không phải.”
“Thật không?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại.
Ting, cửa thang máy mở ra.
Anh kéo cô ra ngoài, ấn cô lên tường, đè lên người cô, nụ hôn ngang ngược phủ lên đôi môi mềm mại của cô.
Bạch Nguyệt sợ đến mức tim đập lỡ nhịp, cô đưa tay lên đẩy vai anh.
Đối với anh mà nói, sức lực của cô nhẹ như lông hồng. Nụ hôn mỗi lúc một sâu, khiến cô không thể nào từ chối, thực ra ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cô anh đã muốn làm thế này rồi.
Bạch Nguyệt biết cô không thể từ chối nổi. Cô cũng không phải là đứa con gái mới lớn ngây thơ, cô với Cố Lăng Kiệt chẳng còn gì là chưa làm, giờ mà từ chối anh thì thật đúng là đang làm mình làm mẩy.
Cô không đẩy anh ra nữa, nhưng cũng không đáp lại, mãi cho đến khi anh thở hồng hộc mới thả cô ra.
“Thật không biết trong đầu em đang nghĩ gì nữa? Nếu như đã ly hôn với Tô Khánh Nam rồi thì suy nghĩ về chuyện chúng ta một cách tử tế đi. Anh cũng không còn trẻ nữa, cũng nên kết hôn rồi, em cảm thấy thế nào?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, cơ thể anh dựa sát vào cô, hơi thở nóng ấm phả lên gương mặt của Bạch Nguyệt, thái độ vô cùng ngang ngược độc đoán.
“Cố Lăng Kiệt, em mới ly hôn sao có thể kết hôn được ngay, hơn nữa bố mẹ anh cũng biết thân phận của em, anh cảm thấy thích hợp à?” Bạch Nguyệt nhắc nhở anh.
“Bọn họ có thể cảm thấy không thích hợp, không chấp nhận, nhưng bọn họ không có năng lực để phản đối, chuyện anh muốn làm không ai có thể ngăn cản được. Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi, chúng ta vào đi.” Cố Lăng Kiệt thấy ổn liền dừng, dập tắt những ý kiến phản đối của cô từ trong trứng nước.
Bạch Nguyệt phát hiện ra mình chẳng thể cãi được câu nào mỗi khi đứng trước mặt anh.
Cô mở cửa ra, Lưu San nhìn thấy Bạch Nguyệt đã về, cùng với Cố Lăng Kiệt đi theo đằng sau cô.
Cô ấy lập tức cầm túi xách lên, nói với giọng rất tâm lý: “Bạch Nguyệt, cậu về đúng lúc lắm, hôm nay tớ hẹn bạn đánh mạt chược thâu đêm, tối nay không về đâu nhé.”
“Lưu San.” Bạch Nguyệt hét gọi, cô không mong Lưu San đi mất.
“Xin lỗi nha Bạch Nguyệt, bọn họ đang thiếu một người, nếu tớ mà không đi thì mai cái đám đó làm thịt tớ mất, bye nha.” Lưu San vẫy vẫy, dí dỏm nháy mắt với Cố Lăng Kiệt, sau đó chạy mất.