Họ trở về rồi.
“Vậy em đưa anh đến quân khu trước nhé?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Đến chỗ em trước đi, để anh lái xe cho, vết thương trên tay anh cũng gần khỏi rồi.” Cố Lăng Kiệt nói rồi ngồi vào ghế lái.
Bạch Nguyệt đưa chìa khóa cho anh rồi ngồi vào ghế phó lái.
Gần đến trưa thì họ mới về đến chỗ Lưu San.
Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt cùng xuống xe.
“Không mời anh lên ngồi một lát sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Anh đã mở lời thế thì cô cũng không tiện từ chối, cũng chẳng biết Lưu San đã về chưa.
Cô mở cửa.
Lưu San chưa về.
Cũng may trước đó cô có quét dọn một chút nên nhìn căn nhà cũng không có vẻ bừa bộn.
Cô đi tìm xem có đôi dép nam nào không.
Cố Lăng Kiệt cầm lên quyển sách mà cô đặt trên bàn trà, Bạch Nguyệt muốn giật lại nhưng không kịp nữa rồi.
Cô đang học tiếng Nga, rồi thì còn đang chép vở của anh ấy.
“Chuyện là sách của anh em có làm rơi vào trong nước, nên nó bị nhăn hết, thế nên em định chép lại trả anh.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Nghe nói em đang học tiếng Nga?” Cố Lăng Kiệt hỏi, rồi từ từ lật xem vở của cô.
Chữ của Bạch Nguyệt khá đẹp, từng nét rõ ràng, không chút cẩu thả.
Chữ y như người.
Thật ra cô ấy làm việc rất cứng nhắc, truyền thống, nghiêm túc và đàng hoàng…
Bạch Nguyệt đoán là Lưu San nói nên cũng chẳng có gì phải giấu, “Em định thế.”
“Tự em học thì hơi khó, để anh dạy em.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói rồi ngồi xuống sofa.
Bạch Nguyệt ngại ngùng ngồi cạnh anh.
Cô hơi mất tự nhiên hỏi anh, “Vì sao anh lại học tiếng Nga?”
Ánh mắt trở nên hơi ảm đạm, “Lúc làm nhiệm vụ ở Nga, bọn anh có tìm một phiên dịch ở đó, thế nhưng người đó lại cố ý phiên dịch sai khiến một đồng đội của anh bị chết, từ đó thì anh mới bắt đầu học ngôn ngữ các nước, còn em thì sao, sao em lại muốn học tiếng Nga.”
“Duyên phận trùng hợp.” Bạch Nguyệt không muốn nói ra nguyên nhân.
Thật ra thì cô có chút muốn học cho qua thời gian, hoặc là mang chút kiểu nhìn vật nhớ người vậy.
Cô cho rằng mình với Cố Lăng Kiệt sẽ chẳng thể có tiến triển gì, thế nên muốn lưu lại chút hồi ức tốt đẹp.
Cố Lăng Kiệt thấy mặt cô ửng hồng, “Vì anh sao?”
“Ha ha, không có nguyên nhân đặc biệt gì đâu.” Bạch Nguyệt chột dạ nói, còn không dám nhìn thẳng anh.
Cố Lăng Kiệt nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô thì ánh mắt trở nên mê hoặc, anh nâng cằm cô lên, “Thật ra anh còn muốn dạy em một thứ khác?”
“Hả?”
Ánh mắt anh di chuyển từ đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô xuống đôi môi hồng hào mềm mại, ánh mắt cũng trở nên đen tối, “Nhớ kỹ, anh chỉ dạy một mình em, em cũng chỉ có thể có một người thầy là anh đây.”
Bạch Nguyệt biết anh đang nói đến cái gì.
Thế nhưng anh cũng không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ mà lập tức hôn lên môi cô.
Đầu lưỡi anh không nhanh chóng tiến vào mà khẽ liếm bờ môi cô, cũng như thể đang làm mềm đi trái tim cô, rồi anh mới từ từ tiến vào miệng.
Tay anh từng chút từng chút một cởi bỏ nút áo của cô.
Bạch Nguyệt đẩy anh ra sau, “Chẳng phải bảo sẽ đợi sau khi em ly hôn sao?”
Cố Lăng Kiệt buông lỏng tay.
Mỗi lần bên cạnh cô anh đều khó có thể điều khiển được tình cảm của mình.
Anh vô cùng ghét thân phận hiện tại của cô.
“Em đói không, chúng ta ra ngoài ăn gì đi.” Cố Lăng Kiệt nói sang chuyện khác,
“Được.” Bạch Nguyệt nhanh chóng đứng lên rồi cài lại nút áo.
Bọn họ đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt vừa lên xe của Cố Lăng Kiệt thì chuông điện thoại đã vang lên.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy là Tô Khánh Nam gọi đến thì không hề muốn nghe.
Tắt máy.
Nhưng Tô Khánh Nam lại gọi lại.
Bạch Nguyệt điều chỉnh lại tâm trạng rồi nghe máy, “Có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì thì không được gọi cho cô à?” Tô Khánh Nam nói đểu giả.
“Tôi cảm thấy anh chắc là rất bận.”
“Bận thế nào cũng phải đến thăm cô chứ, cô không ở nhà à?” Tô Khánh Nam nhìn về phía cửa sổ phòng Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không muốn nói chuyện với hắn, “Tôi ở chỗ Lưu San, đang có việc, tôi tắt máy trước đây.”
Bạch Nguyệt không đợi hắn trả lời liền tắt máy.”
“Anh cảm thấy em không nên nói cho anh ta biết em đang ở đâu.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng bảo.
“Không nói cho anh ta thì anh ta cũng sẽ biết, anh ta là một kẻ biến thái, em nói cho anh ta biết em ở chỗ Lưu San, anh ta cũng biết tính cách của Lưu San nên cũng sẽ không dám làm điều xằng bậy.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Ngày mai anh sẽ sắp xếp cho em một chỗ ở, anh không muốn anh ta có cơ hội quấy rầy em.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.
Bây giờ Tô Khánh Nam với Hình Cẩm Nhi ngọt ngọt ngào ngào, cô cảm thấy hắn chắc sẽ không đến quấy rầy mình nữa.
Thế nhưng nhìn Cố Lăng Kiệt đã kiên quyết như thế thì cô cũng không nói gì nữa.
Sau khi ăn cơm xong thì Cố Lăng Kiệt đưa cô về nhà.
“À…ừm…Ở quân khu chắc là còn nhiều việc lắm, mấy việc của Kim Tuấn chẳng hạn.” Bạch Nguyệt nhắc anh.
Anh đúng là nên về quân khu họp.
“Tối muộn thì gọi điện thoại nói chuyện.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng bảo.
“Ừm.”
Rất nhanh anh đã đưa Bạch Nguyệt đến dưới lầu.
Bạch Nguyệt tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Cố Lăng Kiệt vẫn theo cô xuống xe.
“Bạch Nguyệt.” Anh gọi.
Bạch Nguyệt nhìn sang anh.
Anh không nói gì mà chỉ cúi đầu hôn lên môi cô.
Trái tim Bạch Nguyệt đập vô cùng nhanh, cứ như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô vậy.
Bây giờ trời còn sáng trưng, lỡ bị người khác nhìn thấy thì thật không hay.
Cô liền đẩy lùi anh ra sau.
Cố Lăng Kiệt quẹt mũi cô, “Đồ nhát gan, bao giờ em không nhát gan vậy nữa thì tốt rồi.”
“Anh, anh mau đi về đi.” Bạch Nguyệt đỏ mặt nói, sau đó quay người đi đến chỗ thang máy.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, sau đó lên xe rồi lái đi.
Cả hai đều không chú ý đến ở góc tối có một chiếc xe đang đỗ.
Tô Khánh Nam nheo mắt lại, trong mắt hắn chất đầy sự lạnh lẽo và nguy hiểm.
Hắn nhìn thấy Cố Lăng Kiệt hôn Bạch Nguyệt, mà Bạch Nguyệt cũng không cự tuyệt khiến trong lòng hắn vô cùng không thoải mái, cứ như thể có ai chôn kim trong lòng hắn vậy.
Hắn ghen tị, sắc mặt cũng xanh mét lại.
Nghĩ đến việc sau khi hắn với Bạch Nguyệt ly hôn, thì Bạch Nguyệt sẽ nở rộ dưới người Cố Lăng Kiệt, điều đó khiến hắn càng không thể bình tĩnh.
Hắn ta lấy đi động rồi gọi điện thoại.
Bạch Nguyệt thấy người gọi đến vẫn là Tô Khánh Nam thì thật sự không muốn nghe nên liền tắt đi.
Sau đó cô đi tắm rửa, thay quần áo, nghĩ đến nụ hôn vừa nãy, rồi cả việc xảy ra trong khách sạn thì có một cảm giác kì lạ hiện lên trong lòng cô.
Nửa tiếng sau.
truyện được cập nhập trên !
Chuông báo tin nhắn của di động vang lên.
Bạch Nguyệt xem thì thấy là Lưu San gửi đến.
“Tớ đang ở phòng 1809 khách sạn Quân Khởi, cậu nhanh đến đây, tớ có việc gấp cần bàn.”
Bạch Nguyệt kinh ngạc.
Lưu San có chuyện tìm cô thì tại sao không về đây nói mà lại phải hẹn cô ra khách sạn.
Mà Lưu San đáng lý là phải gọi điện cho cô mới đúng.
Bạch Nguyệt gọi lại số của Lưu San.
Tô Khánh Nam hung ác ngồi trên sofa, trên tay đùa nghịch điện thoại của Lưu San, hắn nhìn thấy số gọi tới liền ấn tắt đi.
Lưu San là người bạn duy nhất của Bạch Nguyệt, theo như sự hiểu biết của hắn đối với cô thì dù cô có nghi ngờ thế nào thì chắc chắn cũng sẽ đến đây.
Nghĩ thế, trong mắt hắn bỗng hiện lên sự khác thường, hắn đứng dậy đi tắm rửa.
Bạch Nguyệt đi tới cửa phòng 1809, cô càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ.
Cô lo lắng Lưu San xảy ra chuyện gì nên trước lúc đến đã mua sẵn bình xịt hơi cay đặt sẵn trong túi để đề phòng.
Cô ấn chuông cửa, cánh cửa được mở ra.
Tô Khánh Nam đứng ở cửa, khăn tăm quấn quanh đến dưới rốn hắn ta, lộ ra một cơ thể cường tráng…