Bạch Nguyệt sợ hãi. Từ cưỡng ép này là ác mộng của đời cô.
Cô nhớ lại buổi tối hôm ấy, người đàn ông kia, không ngừng đâm vào, dày vò cô một lần lại một lần.
Hạnh phúc của cô, tình yêu của cô kết thúc theo cơn ác mộng này.
Bạch Nguyệt sợ run lẩy bẩy, “Vậy tôi sẽ hận anh.”
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy nỗi sợ hãi thực sự trong mắt cô. Tim anh như bị một bàn tay túm chặt, đau đớn không thở nổi. Không ngờ cô lại sợ anh đến vậy. Hình như anh có cưỡng cầu cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Anh chán nản quay người đi, kéo ngăn kéo ra, cầm thẻ công tác của cô lên rồi đặt lên tủ đầu giường, trầm giọng nói: “Em đi đi, sau không cần đến nữa, tôi là một con sói, lần sau tôi không bảo đảm sẽ buông tha cho em giống hôm qua đâu.”
Trong lòng Bạch Nguyệt rất chua xót. Tại sao quan hệ của cô với Cố Lăng Kiệt càng ngày càng tệ như vậy? Đầu óc cô trống rỗng, cô đặt thức ăn lên tủ đầu giường, cầm thẻ công tác của mình lên sau đó đeo lên cổ.
“Mang đồ ăn của em đi đi, tôi không ăn.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Tôi mua cơm này từ căng tin, không phải cơm tôi tự làm, nếu anh muốn đi mua cơm ở căng tin thì cũng như này thôi.” Bạch Nguyệt đỏ mắt giải thích.
“Tôi không ăn đồ em mang đến. Cầm đi đi, hay là em muốn tôi tự tay quăng đi.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói ra.
Bạch Nguyệt hết cách, đi lên thu hộp cơm lại, xa cách nói: “Anh chú ý nghỉ ngơi.”
Cô quay người đi. Cố Lăng Kiệt cười nhạo một tiếng, mắt vằn đỏ như máu. Cô thật sự đi không chút lưu luyến nào. Anh nắm chặt tay.
Bạch Nguyệt mở cửa, nhìn thấy Tô Tiểu Linh sắp đi đến, cô vô thức chột dạ đóng cửa lại.
“Cái đó, Tô Tiểu Linh đến rồi, tôi trốn trước đã.” Bạch Nguyệt nói rồi đi vào nhà vệ sinh.
Đi vào xong, cô bèn cảm thấy ảo não. Tại sao cô phải trốn cơ chứ, cô đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu.
Tô Tiểu Linh ôm một bó hoa bách hợp và một giỏ trái cây đi vào. Hôm nay cô ta vẫn ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tinh tế, đeo khuyên tai sáng màu, cô ta mặc váy ngắn màu hồng, khóa kéo ở cổ rất trễ, thỉnh thoảng lộ ra nửa bầu ngực trắng nõn, tuy ngực cô ta không lớn nhưng cũng rất gợi cảm.
Cô ta cắm hoa vào lọ hoa, đặt giỏ hoa quả xuống bàn, mỉm cười, “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, em còn tưởng anh vào viện để trốn tiệc rượu tối nay đấy.”
Cố Lăng Kiệt không nói gì, chỉ hơi nhíu mày nhìn vào nhà vệ sinh.
Tô Tiểu Linh đã quen với sự xa cách của anh rồi. Bởi vì đối với cô gái nào anh cũng như vậy, thế nên cô ta cũng chẳng để ý.
Cô ta ngồi xuống ghế tựa bên cạnh anh, “Bà nội nói, lần này không công bố ở tiệc rượu được rồi, nên hôm khác chúng mình đến chỗ bà ăn cơm rồi quyết định ngày cưới.”
Vẻ mặt Cố Lăng Kiệt thờ ơ, trong con ngươi đen là cuồn cuộn sóng trào.
“Anh không trả lời thì em coi như là anh đã đồng ý rồi nhé.” Tô Tiểu Linh độc thoại.
Bạch Nguyệt dựa vào tường, trong lòng cô âm ỉ khó chịu. Anh cũng sắp kết hôn rồi, bọn họ chỉ giống người qua đường mà thôi, dù cho có không muốn thì khúc nhạc này vẫn sẽ kết thúc. Vì vậy, quyết định cô đưa ra là đúng đắn. Cô và Cố Lăng Kiệt bỏ lỡ nhau mới là sáng suốt nhất.
Cô hé cửa nhìn bọn họ, chạm vào ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn qua, cô lại đóng cửa lại. Cố Lăng Kiệt khó chịu trong lòng, anh là rắn độc thú dữ sao mà cô chỉ lo tránh anh không kịp?
Anh cắn răng, nhìn Tô Tiểu Linh, cố nén cơn giận đang dâng trào, “Được, kết hôn thì kết hôn.”
Tô Tiểu Linh vui ra mặt, nhiệt tình bổ nhào vào Cố Lăng Kiệt, mùi nước hoa nồng tỏa khắp căn phòng, mùi thơm mê hoặc lòng người.
Cô ta muốn hôn Cố Lăng Kiệt. Cố Lăng Kiệt lưỡng lự một chút, tránh nụ hôn của cô ta, anh đứng dậy.
Tô Tiểu Linh ôm Cố Lăng Kiệt, chỉ sợ anh hối hận, “Lăng Kiệt, anh muốn em không?”
Cố Lăng Kiệt nhìn cửa nhà vệ sinh, nơi đó không có chút động tĩnh nào.
Cô gái kia coi anh như không tồn tại. Anh không là cái gì trong lòng người phụ nữ kia hết, anh bức bối, khó chịu vô cùng.
Trong lúc anh còn đang ngẩn ngơ, Tô Tiểu Linh đã cởi quần áo ra rồi.
“Dù sao thì chúng ta cũng phải kết hôn, hôm nay, anh muốn em thì em nhất định cố gắng hầu hạ anh.” Tô Tiểu Linh cuống quýt nói.
Anh không che giấu được sự chán ghét.
Vừa nãy anh giận Bạch Nguyệt đến mất lý trí, bây giờ nghĩ lại, anh chắc chắn một điều là anh không thích người phụ nữ này, “Tô Tiểu Linh, vừa nãy chỉ là giỡn chơi thôi.”
Tô Tiểu Linh ngây ra, xấu hổ cười, “Lăng Kiệt, em đảm bảo anh sẽ rất sướng, nếu hôm nay anh không muốn em thì em có thể giúp anh, anh sẽ thích đấy.”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, anh thấy rất khó chịu, đang định từ chối thì nhìn thấy Bạch Nguyệt đi ra từ nhà vệ sinh, rón ra rón rén ra ngoài cửa.
Cô đúng là biết điều thật.
“Giúp như nào?” Anh tức giận hỏi, không biết là cố ý để Bạch Nguyệt nghe thấy, hay là giúp cô tránh khỏi tầm nhìn của Tô Tiểu Linh.
Tô Tiểu Linh không ngờ một người lạnh lùng như Cố Lăng Kiệt lại hỏi câu như vậy.
Cô ta cứ nghĩ là anh hứng thú rồi, cô ta cười quyến rũ, “Chính là dùng lưỡi của em, cũng có thể mút rất khít, không dùng tay cũng có thể làm anh ra được.”
Bạch Nguyệt nghe thấy mà đỏ mặt tía tai, trong lòng càng không thoải mái chút nào. Cô muốn rời khỏi đây nhanh hơn một chút, không khí ở đây làm cô cảm thấy ngạt thở.
Cô vặn khóa cửa, phát ra một tiếng cạch.
Tô Tiểu Linh nghe thấy tiếng động, đang muốn quay đầu nhìn thì Cố Lăng Kiệt giữ lấy cằm cô ta, ánh mắt thâm thúy của anh hướng về miệng cô ta, trong con ngươi đen âm trầm mãnh liệt sóng trào.
Tô Tiểu Linh cảm thấy mình đang bị vùi hãm thật sâu bên trong đôi mắt ấy mà không thể nào thoát ra. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn anh gần như vậy, cô ta có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên mặt anh. Anh là một người đàn ông hoàn hảo đến mức không thể xoi mói ra bất kì khuyết điểm nào.
Bạch Nguyệt mở cửa, trung tá Thượng và một người phụ nữ đang đứng bên ngoài. Cô sầu não, không ra ngoài được, lại phải quay lại nhà vệ sinh.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, khó hiểu nhìn bóng lưng của Bạch Nguyệt.
“Lăng Kiệt.” Tô Tiểu Linh nũng nịu gọi.
“Nếu là vậy thì tôi thích mấy cô miệng nhỏ một chút. Miệng của cô không hợp.” Anh lạnh lùng thốt, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Bà nội cùng trung tá Thượng đi vào, hai người thấy Tô Tiểu Linh đã lột sạch quần áo thì nói, “Ô, thật ngại quá, hai người cứ tiếp tục.”
Bà nội kéo trung tá Thượng ra ngoài.
Tô Tiểu Linh cũng xấu hổ, mặc lại quần áo đã cởi lên.
Cố Lăng Kiệt vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa, chốt khóa lại.
“Tại sao không đi ra?” Anh đè thấp giọng hỏi.
“Có người đi đến, tôi không ra được.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Bạch Nguyệt, cô đang chột dạ cái gì?” Cố Lăng Kiệt chất vấn, chăm chú nhìn cô như đang chụp X quang, làm cô không trốn vào đâu được.
“Tôi không chột dạ.” Bạch Nguyệt cúi đầu. Câu chất vấn của anh làm cô khó thở.
“Thế à?” Trong mắt Cố Lăng Kiệt xuất hiện sự điên cuồng dữ tợn.
Anh ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực mình, hôn lên môi cô. Bạch Nguyệt ngả người ra sau dựa vào vách tường. Anh hôn từ khóe miệng cô, đến hõm cổ ngọt ngào của cô, bàn tay anh vén váy cô lên...