Viên đạn xẹt qua cánh tay Cố Lăng Kiệt, ghim vào cửa xe.
Trung tá Thượng vội vàng dừng xe, chiếc xe máy kia cứ thế lao đi vun vút.
“Sếp, sếp không sao chứ!” Trung tá Thượng lấy khẩu súng ngắn được trang bị trên xe nhắm vào tên đang lái xe máy kia.
“Đừng nổ súng, chỗ này đông người qua lại, cẩn thận ngộ thương người dân.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
Ánh mắt sắc bén của anh liếc về chiếc xe máy đã đi xa, ngay sau đó anh ra lệnh: “Phong tỏa đoạn đường Thanh Sơn, lấy đoạn băng giám sát con đường này, tránh bứt dây động rừng.”
“Rõ, thưa sếp.”
Bạch Nguyệt thấy vết máu trên tay bèn vội vàng nhìn khắp cánh tay Cố Lăng Kiệt. Tay anh đang bị mảnh thủy tinh găm vào. Nếu không có anh thì chắc vết thương kia đã ở trên đầu hoặc trên mặt cô rồi. Cô bỗng có chút xúc động.
“Tay anh bị thương rồi, bệnh viện ở gần đây thôi, anh có muốn đi xử lý vết thương trước không?” Bạch Nguyệt quan tâm hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, xin lỗi: “Tôi không thể đưa cô về rồi. Tôi phải quay về quân khu một chuyến, sẽ gọi điện thoại cho cô sau.”
“Không sao, tôi tự về được.” Bạch Nguyệt xuống xe.
Anh nhanh hơn một bước, ngăn cản cô và cúi đầu nói với tài xế: “Đưa cô ấy về khu chung cư Lam Thiên.”
Bạch Nguyệt đành quay lại ngồi vào xe, sau đó anh giúp cô đóng cửa lại.
Bạch Nguyệt lần nữa nhìn vào cánh tay anh, nơi ấy còn đang chảy máu khiến cô không khỏi thương xót.
Dường như anh quá ít quan tâm tới bản thân. Lần trước ở chỗ bọn buôn ma túy, anh còn lấy thân đỡ đạn cho cô, lần này cũng thế. Tính mạng của người khác đối với anh là một sinh mệnh, nhưng bản thân anh thì sao! Chút tình cảm kỳ lạ bỗng lan tràn nơi đáy lòng cô.
Chỉ chốc lát cô đã trở về chỗ ở của mình.
Cô vừa mở cửa vào nhà đã thấy Tô Khánh Nam đã ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo, ngả người biếng nhác trên ghế. Một tay hắn tùy ý gác trên ghế, tay còn lại nghịch con dao gọt hoa quả. Hắn nhếch miệng trông thật đểu giả, như cười như không đầy vẻ thâm hiểm.
“Tôi đi lấy giấy chứng nhận kết hôn và thẻ căn cước xuống, có lẽ còn cần cả sổ hộ khẩu nữa. Chờ tôi xuống đã.” Bạch Nguyệt đi về phía phòng ngủ.
“Thằng kia làm cô thoải mái không?” Tô Khánh Nam châm chọc.
Bạch Nguyệt lườm hắn, cô chán ghét bản mặt xấu xa của hắn, mấp máy miệng một lúc rồi thừa nhận: “Ừ, thoải mái lắm.”
Tô Khánh Nam đứng dậy, vung tay tát cô: “Cô đúng là khốn nạn.”
Hắn ra tay rất mạnh, khiến cô hoa mắt váng đầu, khóe miệng còn rỉ máu.
Bạch Nguyệt lạnh lùng lau khóe miệng. Chuyện khốn nạn nhất mà cô từng làm chính là yêu hắn!
“Nếu làm thế là khốn nạn, vậy anh nhiều lần bắt cá hai tay thì sao?” Bạch Nguyệt châm chọc. Nói ra cô mới cảm thấy so đo nhiều với hắn thật vô nghĩa.
“Thôi, sau hôm nay chúng ta đường ai nấy đi, cũng chẳng có gì hay để mà nói. Buổi chiều tôi sẽ chuyển khỏi nơi này ngay.” Bạch Nguyệt bước đi.
Mắt Tô Khánh Nam đỏ ngầu, hắn giật cánh tay của cô, bóp chặt mặt cô đến mức cô đau đớn.
“Cũng biết học cách cắm sừng tôi rồi à?” Tô Khánh Nam tức giận đến mức trán hằn gân xanh.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, chẳng buồn để ý tới hắn, cô cạy mở tay hắn ra: “Từ giờ ông ăn chả bà ăn nem, không liên quan tới nhau.”
Tim hắn thót lên tận cổ họng. Cô còn định yêu người khác ư?
Hắn lại bóp cằm cô lần nữa, tức giận thở phì phò lên mặt cô, hơi thở nóng hừng hực như thể muốn nướng chín cô. Hắn không thể hiểu nổi, khi nghe thấy cô đòi ly hôn, cô không còn quan tâm hắn nữa, tại sao hắn lại tức giận đến vậy!
“Bạch Nguyệt, hôm nay tôi sẽ cho cô biết kết quả của việc phản bội tôi sẽ ra sao!” Hắn kéo khóa quần, đôi mắt đầy vẻ nguy hiểm và giễu cợt: “Không phải cô vẫn muốn tôi làm với cô sao? Hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô, sẽ cho cô ăn no thì thôi.”
Bạch Nguyệt nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua mà cảm thấy dạ dày cuồn cuộn như dời non lấp bể, trong thoáng chốc không thốt nổi thành lời.
Tô Khánh Nam thấy cô không từ chối thì cười khẩy: “Xem ra thằng kia cũng chưa làm cô thỏa mãn rồi, muốn không?”
Bạch Nguyệt lấy lại tinh thần: “Cút!”
Thế nhưng hắn lại thâm hiểm đi tới, hôn lên đôi môi của cô. Nói chính xác thì đây không phải là hôn mà là cắn xé, cắn xé đôi môi của cô, sau đó mút lấy từng giọt máu chảy, từ đầu đến cuối không xâm nhập vào miệng cô.
Bạch Nguyệt liều mạng vùng vẫy, vừa đánh vừa đẩy đầu hắn ra. Có điều hắn quá mạnh nên cô chẳng thể nào tránh thoát.
Tô Khánh Nam nếm được vị ngọt ngào từ máu tươi của cô, hít hà hương thơm từ người cô.
Chết tiệt, sao môi cô lại mềm mại thế, hắn sắp không kiềm chế được rồi.
Trong đầu Tô Khánh Nam bỗng hiện lên cảnh cô ở ngoài cả đêm với Cố Lăng Kiệt, hắn buông cô ra, nguy hiểm hỏi: “Còn chỗ nào từng bị những thằng khác đụng vào nữa?”
Tay hắn lần mò xuống dưới khiến Bạch Nguyệt sợ chết khiếp. Cô không muốn bị hắn đụng chạm.
Đột nhiên cô nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn, thừa dịp hắn lơ là, cô cầm lấy dao dí vào cổ Tô Khánh Nam.
Hắn khựng lại nhìn cô, ánh mắt chẳng hề sợ hãi. Tô Khánh Nam châm chọc: “Cô có giỏi thì ra tay đi, để tôi xem cô có thể máu lạnh đến mức nào.”
Bàn tay Bạch Nguyệt run rẩy, cô nhìn hắn với vẻ đề phòng.
“Không phải anh từng bảo không thèm động vào tôi sao? Không phải anh bảo hễ nhắc tới tôi là không có hứng sao? Bây giờ anh đang làm gì thế, đừng tự vả mặt mình thế chứ.” Bạch Nguyệt công kích.
“Hà.” Tô Khánh Nam khẽ cười, nói với giọng điệu đểu giả: “Bây giờ tôi hối hận rồi. Tôi muốn nhìn xem thằng khác coi trọng cô ở điểm gì mới muốn ăn nằm với cô.”
Hắn tiếp tục tiến tới gần và vén váy cô lên.
Bạch Nguyệt sợ hết hồn, đâm dao vào cánh tay hắn. Cô còn chưa kịp đâm trúng thì đã bị hắn giữ tay lại. Hắn rất khỏe, tay nắm chặt khiến xương cốt của cô như thể sắp vỡ vụn, con dao cứ thế rơi xuống đất.
Hắn nhếch miệng, đôi mắt tràn ngập sự tức giận: “Đâm vào tim tôi đi, đâm vào cánh tay không đủ để giết chết tôi đâu.”
“Tôi sợ giết chết anh chỉ làm bẩn tay thôi thôi.” Bạch Nguyệt căm hận nhìn hắn đăm đăm.
Tô Khánh Nam cười khẩy, bàn tay lạnh lẽo lướt qua hai gò má trắng nõn của cô, chẳng hề có chút thương hoa tiếc ngọc: “Hôm qua tên kia làm với cô bằng cách nào, có cho ngón tay hay lưỡi vào không?”
“Anh tưởng ai cũng ghê tởm giống anh ư, anh ấy không hề đụng vào tôi.” Bạch Nguyệt gạt ngón tay của hắn ra.
Tô Khánh Nam hoàn toàn không tin: “Cô đùa à? Trai đơn gái chiếc ở chung một đêm, quần áo đã thay, người cũng tắm rửa. Chẳng lẽ hắn có vấn đề sao? Hay cô đang sỉ nhục trí thông minh của tôi?”
“Có tin hay không tùy anh.” Đôi mắt Bạch Nguyệt lóe sáng, cô không chút lưu tình đá vào bụng hắn.
Tô Khánh Nam giật thót, không ngờ cô lại đá vào chỗ kia. Hắn nhảy ra phía sau theo bản năng, né tránh cú đá của cô.
Bạch Nguyệt ném đĩa hoa quả trên bàn vào người Tô Khánh Nam khiến hắn phải tránh đi. Nhân cơ hội này, cô chạy một mạch ra khỏi nhà.
“Mẹ kiếp!” Tô Khánh Nam nổi giận, đá chân vào bàn làm gãy một chân bàn.
Nữ giúp việc đứng ở cửa phòng bếp sợ sệt nhìn Tô Khánh Nam.
Cơn giận trong lòng Tô Khánh Nam không có nơi để trút, hắn trừng người giúp việc: “Cút cho tôi, cô đã bị đuổi việc rồi.”
Nữ giúp việc thấy hắn biến thái như vậy thì bỏ chạy mất dép.