*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Băng Lăng dày đặc trên mặt đất, thân ở trong đó, không cách nào phân biệt được phương hướng, chỉ có thể do Phong Chiếu chỉ đường.
Mọi người một đường đi nhanh, có lẽ là càng ngày càng tiếp cận, lấy tu vi của bọn họ, rốt cục cũng nghe được một ít động tĩnh khác thường, đầu tiên là thanh âm xào xạc, giống như động vật máu lạnh bò sát quanh co trên mặt cát.
Tiếp theo không lâu, đó là thanh âm người tu luyện chiến đấu, chỉ là thanh âm đó như có như không, không cần tra xét cũng biết cách một khoảng cách rất dài.
Bọn họ lập tức nhìn thấy thứ phát ra thanh âm xào xạc, đó là một loại yêu trùng đang quanh quẩn trong rừng băng, chúng nó có được thân thể băng tuyết, đầu có một cái xúc tu cực lớn, xúc tu khẽ mở khẽ đóng, lộ ra răng nanh sắc bén bên trong. Thân thể chúng nó cực kì mềm mại, giống mãng xà, quanh co đi tới ở trên mặt băng, hoặc là chiếm cứ ở phía trên Băng Lăng, giương giương mắt hổ nhìn tất cả kẻ xâm nhập.
Nhìn đến đám yêu trùng chiếm cứ ở trong băng rừng, tuyết điểu ba đầu phát ra một tiếng hót vang dội, tiếp theo giống như một con chim nhỏ phẫn nộ mà tiến lên, ba cái đầu phá lệ linh hoạt ngậm lấy một con rắn, ừng ực một tiếng liền nuốt vào.
Thần sắc tuyết điểu ba đầu rất vui thích, vỗ hai cánh, hiển nhiên loại yêu trùng này đối với nó mà nói, phá lệ mỹ vị.
Trong rừng băng có rất nhiều yêu trùng băng tuyết, chi chi chít chít, treo đầy Băng Lăng, người xem mà da đầu run lên.
"Đây là cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Cung Vũ Lương đều nhịn không được trăm miệng một lời hỏi ra.
Hỏa Lân, Huyền Ảnh cùng Bích Tầm Châu cũng cẩn thận đánh giá yêu trùng trong rừng băng.
Phong Chiếu liếc mắt nhìn tuyết điểu ba đầu đang ăn đến vui vẻ một cái, nói: "Là Tuyết Sa Trùng, một trong những đồ ăn yêu thích nhất của tuyết điểu ba đầu, chúng nó lấy Lăng Sương Tuyết thảo làm thức ăn, ngẫu nhiên cũng ăn Băng Lăng."
Nghe được hắn nói, ánh mắt mọi người chuyển tới Tuyết Sa Trùng chiếm cứ trên Băng Lăng, quả nhiên nhìn thấy đám Băng Sương Tuyết thảo bám vào trên Băng Lăng đã bị gặm nhấm hết bảy tám phần.
Có được xúc tu sắc bén như vậy, thoạt nhìn cũng không giống như là ăn chay ha.
Khi nghĩ như vậy, Tuyết Sa Trùng phát hiện hơi thở của bọn họ những kẻ xâm lược xa lạ, thân thể vốn thoạt nhìn chậm rì rì, rốt cục linh hoạt lên.
Khi tuyết điểu ba đầu xuất hiện, làm cho Tuyết Sa Trùng chiếm cứ ở trong rừng băng có xao động trong nháy mắt, hiển nhiên tuyết điểu ba đầu quả thật là thiên địch của chúng nó, chẳng qua chúng nó lập tức liền dựng thẳng thân thể lên, mở ra xúc tu sắc bén, lao tới tuyết điểu ba đầu, cũng không phải là chỉ lo chạy trốn.
Ba cái đầu tuyết điểu ba đầu một bên vui thích cắn nuốt, một bên đập cánh, vổ bay Tuyết Sa Trùng đánh tới nó, trảo chim có lực lại có thể dễ dàng xé chúng thành hai nửa, thân thể Tuyết Sa Trùng chảy ra một cỗ chất nhầy trong suốt thấm lạnh, khi rơi trên mặt đất, lập tức liền đọng lại thành băng, trở thành dinh dưỡng cho Băng Lăng cùng Lăng Sương Tuyết thảo.
Cũng có Tuyết Sa Trùng đánh tới Sở Chước bọn họ, mở ra xúc tu nhìn người tới không có ý tốt.
Dám người Sở Chước đều xuất ra vũ khí.
Khi Toái Tinh kiếm bổ về phía một con Tuyết Sa Trùng đánh tới nàng, mũi kiếm Toái Tinh kiếm hãm ở trên làn da mềm mại của Tuyết Sa Trùng, giống như chém vào một trong loại nhựa tính dẻo dai rất mạnh, khi rút Toái Tinh kiếm ra, vẫn chưa tổn thương mảy may.
Trong mắt Sở Chước lướt qua vài phần ngoài ý muốn, tránh thoát xúc tu của Tuyết Sa Trùng, lại chém Toái Tinh kiếm ra.
Lúc này Toái Ttinh kiếm không bổ về phía thân thể Tuyết Sa Trùng, mà là bổ về phía xúc tu cắn tới của nó, mũi kiếm mang theo kiếm ý băng lãnh, sắc bén xuyên trúng xúc tu mềm mại, rốt cục lưu lại một vết thương kiếm.
Chất lỏng trong suốt nháy mắt liền phun ra tung tóe khỏi miệng vết thương.
Tuyết Sa Trùng ăn đau, vặn vẹo thân thể tráng kiện, đoạn đuôi đánh về phía Băng Lăng, chụp Băng Lăng cao đến vài chục trượng rung động lên.
Sở Chước xê dịch hai chân, nhảy đến bên cạnh Băng Lăng, tránh đi chất lỏng phun đến tung toé, lại nhào về phía trước lần nữa, lại chém ra Toái Tinh kiếm, kiếm ý tung hoành, lại bổ về phía Tuyết Sa Trùng bị tổn thương xúc tu.
Qua mấy hiệp, Sở Chước rốt cục đánh tan xúc tu của Tuyết Sa Trùng đuổi sát theo mình không buông bỏ, một phân thành hai.
Xúc tu là nhược điểm của rất nhiều loại sâu trùng, mặc kệ ngoài da có bao nhiêu cứng cỏi, làn da trên xúc tu đều là non mềm, chỉ cần tìm được khe hở, có thể đánh tan ngay lập tức.
Huyền Ảnh cùng Hỏa Lân, Cung Vũ Lương, Bích Tầm Châu cũng lâm vào Tuyết Sa Trùng công kích, Phong Chiếu nắm y phục sau gáy Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhảy đến phía trên Băng Lăng xa xa, nhìn từ trên cao xuống.
Tuyết Sa Trùng dường như có chút kiêng kị hắn, chỉ cắn chặt người