Chương 99: Cái tên xấu xa Lệ Hữu Tuấn kia
“Tô Kim Thư, rốt cuộc mày đang làm cái gì?
Ở trên góc lầu hai truyền đến giọng nói giận dữ của Tô Văn Tâm: “Có phải là hôm nay tao đã cho mày mặt mũi rồi đúng không, còn dám ra tay đánh người ở nhà nữa?”
Tô Bích Xuân bị đánh đến mức lỗ tai ong ong lên, đang chuẩn bị đánh trả nữa.
Bất thình lình nghe thấy giọng nói của Tô ‘Văn Tâm, tròng mắt cô ta chuyển một cái, nước mắt lập tức rơi xuống.
Lư Tuyết Cầm cũng nghẹn ngào mà vọt lên ngay lúc này, một tay bà ta ôm lấy con gái bảo vệ vào trong lòng.
Tô Kim Thư cứ đứng tại chỗ như vậy, mắt lạnh nhìn một nhà ba người bọn họ giống như là tên hề nhảy nhót lộc cộc trước mặt mình vậy.
Dường như cô cảm nhận được máu toàn thân đều lạnh lại.
Tô Bích Xuân nói không sai, ba người bọn họ mới là người một nhà chân chính, còn cô chỉ là một người ngoài mà thôi Bàn tay buông thống bên người chợt nảm chặt lại.
Tô Kim Thư lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Tô Văn Tâm.
Hốc mắt ửng đỏ kia, nhìn chằm chăm khiến cho trong lòng ông ta cũng có chút sợ hãi.
“Tô Văn Tâm, không phải vừa rồi ông nói muốn hợp đồng hay sao?”
Tô Văn Tâm nghe thấy những lời này xong, ánh mắt ông ta sáng lên trong nháy mắt: “Kim Thư, con đồng ý rồi sao? Cha biết ngay con là đứa nhỏ biết nghe lời mà, vừa rồi cha cũng không phải là cố ý muốn hung dữ với con đâu…”
Tô Kim Thư cười lạnh: “Tôi nói cho ông biết, đời này, kiếp sau, ông cũng đừng nghĩ tới lợi dụng tôi một lần nữa. Cho dù Lệ Hữu Tuấn thật sự nguyện ý nghe lời tôi, ký kết hợp đồng với ông, tôi cũng tuyệt đối sẽ không mở miệng nói giúp đâu!”
“Mày nói cái gì? Mày cái con nhóc chết tiệt kia, mày nói thêm câu nữa xem?”
“Tôi nói, cái loại người tệ bạc vì mấy đồng tiền dơ bẩn mà ngay cả mạng của con ruột mình cũng đều có thể không để ý đến như ông thì căn bản là không xứng làm một người cha. Từ hôm nay trở đi hai chung ta một đao cắt đứt, ông cũng không phải là cha của tôi nữa!”
Sau khi nói xong những lời này, Tô Kim Thư xoay người chạy nhanh ra ngoài.
“Âm!”
Cho đến khi cửa lớn bị đập thật mạnh, Tô Văn Tâm mới phục hồi tinh thần lại.
Ông ta tức giận đến mức cái mũi cũng Nói còn chưa dứt lời, vừa quay đầu lại thì ông ta đã nhìn thấy Tô Bích Xuân ghé vào trong lòng Lư Tuyết Câm không ngừng nức nở, Đột nhiên ông ta nổi giận đùng đùng: “Rõ đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi không phải còn đang tốt đẹp sao? Rốt cuộc các người đã nói cái gì với nớ?”
Lư Tuyết Cầm do dự một chút: “Kìm Thư con bé, con bé nói…”
Tô Bích Xuân thuận thế cắt ngang, khóc thút thít mà lên tiếng: “Mẹ, bây giờ đã là lúc nào rồi, mẹ còn muốn che chở cho nó nữa hay sao?
Ba, con nói thật với ba vậy.
Vừa rồi Tô Kim Thư nói cả tất cả Tô thị này đều là do mẹ nó và anh trai nó một tay làm nên.
Nó không chỉ muốn mười lăm vạn, nó còn muốn cả tập đoàn Tô thị nữa Còn muốn đuổi hết toàn bộ chúng ta ra ngoài.
Con chẳng qua là thật sự tức quá, nên mới tranh luận với nó hai câu.
Không nghĩ tới đột nhiên nó lại ra tay đánh người!”
“Cái gì? Nó dám càn rỡ như vậy, nó thật sự cho rằng tao không trị nổi nó nữa rồi đúng không?”
Tô Văn Tâm vừa nghe thấy những lời này, ông ta giận tím mặt, một cỗ tức giận xông lên não, ông ta đập hết toàn bộ đồ vật trên mặt bàn.
Tô Bích Xuân châm ngòi ly gián thành công, cô ta cực kỳ đáng thương mà trốn vào trong lòng Lư Tuyết Cầm, khóe miệng cô ta gợi lên một nụ cười ác độc.
Tô Kim Thư thất hồn lạc phách mà chạy ra khỏi nhà họ Tô.
Bây giờ rõ ràng thời tiết còn có chút nóng, nhưng cô lại cảm thấy cả người mình giống như được đặt trong hầm băng.
Cô liều mạng mà chạy về phía trước, không biết chạy bao lâu.
Chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì đã đứng trước tấm bia mộ của mẹ rồi.
Năm năm trước, Tô Văn Tâm không muốn để người ngoài biết đến đứa con trai thiên tài của mình bây giờ đã biến thành người sống đời sống thực vật không thể tự gánh vác cuộc sống được nữa, cho nên ông ta đã tuyên bố với bên ngoài rằng Tô Duy Nam đã chết rồi.
Cho nên bên cạnh phần mộ của mẹ Tô Kim Thư, ông ta cũng lập một cái mộ chôn cất quần áo và di vật của Tô Duy Nam.
Tô Kim Thư ngồi trước tấm bia đá cả một buổi tối, đầu óc cô đều trống rỗng.
Phía trên tấm bia đá có khắc ảnh chụp.
Hai khuôn mặt phía trên đó là hai người thương yêu cô nhất trên đời này, đáng tiếc bọn họ cũng sẽ không tỉnh lại được nữa.
Từ sau khi mẹ và anh trai gặp chuyện không may, cô vẫn luôn cố gắng sống sót.
Thậm chí còn lẻ loi một mình, mang thai hai đứa con trai, làm mẹ đơn thân, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bị đánh ngã.
Hồi tưởng tới những hình ảnh đã từng hạnh phúc này, cô ngơ ngác mà nhìn ảnh chụp của mẹ và anh trai phía trên tấm bia mộ.
Chai rượu bên cạnh đổ đầy đất.
“Mẹ, anh trai, con biết mọi người không thích nhất chính là con uống rượu. Nhưng mà, nhưng mà Kim Thư thật sự rất khó chịu, con rất nhớ mọi người…”
Thời gian năm năm trong quá khứ, mang theo hai đứa con trai vừa học vừa làm ở nước ngoài, có vất vả thế nào đi nữa thì cô cũng chưa từng có đỏ hồng vành mắt.
Cũng không biết vì cái gì, số lần cô khóc trong một tháng này giống như là cực kỳ nhiều.
Có lẽ là do tác dụng của cồn rồi?
Cô nghiêng đầu, thấp giọng khóc thành tiếng.
Đầu óc cô hỗn loạn một trận.
Giống như chỉ có cồn mới có thể làm cô tê liệt được, làm cho cô không đi nhớ đến những chuyện không vui đó nữa.
Cô mơ mơ màng màng mà lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, quẹt quẹt lung tung ra số điện thoại của anh trai, cô gọi qua đó.
“Đô đô đô…”
Điện thoại vang lên thật lâu thật lâu, ngay tại lúc Tô Kim Thư định cắt đứt điện thoại giống như trước, thế mà điện thoại lại tích một tiếng mà được chuyển tiếp.
Sau một trận trầm mặc quỷ dị, đột nhiên hốc mắt Tô Kim Thư đỏ lên: “Anh ơi, cuối cùng anh cũng nhận điện thoại của em rồi! Kim Thư thật sự là rất nhớ anh đó, anh có thể nhanh khỏe lên đi được không, một mình em chống đỡ thật là mệt mỏi…
Lệ Hữu Tuấn ở nước ngoài xa xôi, sau khi anh nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tô Kim Thư, anh ngồi dậy.
Trên khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng kia không có biểu cảm gì hết.
Khóe miệng anh hơi trâm xuống, đại biểu cho tâm tình giờ phút này của anh rất không thoải mái.
Bên này đã là ba giờ rưỡi sáng, bên tai là giọng nói oan ức và lên án không rõ của Tô Kim Thư.
“Em uống rượu rồi?” Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn cực kỳ không vui.
Tô Kim Thư vô cùng hợp thời mà ợ một hơi rượu vào đúng lúc này.
€ô cười thô lỗ: “Đúng vậy, em biết anh không có thích em uống rượu đâu, nhưng mà chỉ có uống rượu thì mới có thể quên đi hết mấy chuyện không vui này.”
“Tôi chỉ mới rời đi có mấy ngày, lá gan cũng đã lớn như vậy rồi?”
Giọng điệu của anh ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên trở nên hết sức lạnh lùng, điều này khiến cho Tô Kim Thư đã uống đến say khướt đột nhiên kìm lòng không được rùng mình một cái.
“Anh ơi, anh nhanh nhanh khỏe lên đi được không? Kim Thư thật là đáng thương mà, anh có biết cái con hồ ly tỉnh kia cùng với con gái của bà ta chửi bới em khắp nơi, hãm hại em hay không.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!