Chương 1275
Cô bé này chẳng qua cũng chỉ mới ba bốn tuổi mà thôi, thế nhưng nhìn qua thì Mộ Nhất Vi lại hết sức hiểu chuyện, hoàn toàn có thể thông cảm cho tâm trạng của người khác.
Rốt cuộc là đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể làm cho một cô bé mới chỉ ba, bốn tuổi trở nên cẩn thận từng li từng tí một ở trong những năm tháng vốn dĩ phải nên ngây thơ hồn nhiên, không buồn không lo, càn quấy không kiêng dè như thế chứ?
Trước khi Mộ Nhất Vi hoàn toàn bước ra khỏi cửa, cô bé còn rón rén vươn tay kéo cửa phòng đóng lại.
“Nói em là một con nhóc ngu ngốc, thật đúng là không hề nói sai chút nào!”
Mộ Nhất Vi còn chưa kịp xoay người lại thì đã bất ngờ nghe thấy được một giọng nói không vui vang lên ở phía sau lưng.
Mộ Nhất Vi sợ hết hồn, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lệ Tử Việt với khuôn mặt tràn đây vẻ không vui đang đứng ở phía sau mình.
Hai tay của Lệ Tử Việt còn khoanh ở †rước ngực, sắc mặt âmu.
“Anh Tử Việt!" Mộ Nhất Vi tỏ ra vô cùng ngoan ngoấn mở miệng.
“Em cái con nhóc ngu ngốc này, rõ ràng là con bé đó không hề thích em, tại sao em lại vẫn cứ muốn đến gần con bé đó làm gì?”
“Có phải là khi con bé đó bắt nạt em thì em cảm thấy rất vui vẻ hay không hả?” Hai đầu lông mày của Lệ Tử Việt nhíu lại thật chặt, trong giọng nói cũng chất chứa thái độ hết sức khó chịu.
Cậu bé đã cảnh cáo Mộ Nhất Vi ngay từ đầu rằng ở trên thế giới này chỉ có một mình cậu bé tên Lệ Tử Việt mới có thể bắt nạt cô nhóc Mộ Nhất Vi, còn những người khác thì cho dù có là ai cũng không được!
“Nhưng mà... Nhưng mà em thấy lúc phải tiêm bạn ấy khóc vô cùng dữ dội, cho nên mới cảm thấy bạn ấy rất đáng thương...” Mộ Nhất Vi vẫn còn rất nhỏ tuổi, cho nên cô bé không hề thù dai.
Mặc dù nói, tại thời điểm khi mà Bảo Anh giết chết con chim nhỏ đang bị thương kia trông cô bé rất đáng sợ, rất tàn ác, Mộ Nhất Vị cũng thực sự là đã bị dọa cho sợ hãi đến hốt hoảng.
Nhưng khi nghe đến giọng nói đau đớn của Bảo Anh khóc lúc bác sĩ tiêm.
Đột nhiên trong lòng cô bé nảy sinh sự đồng tình.
Lệ Tử Việt lạnh lùng khit mũi một tiếng, cậu bé trách cứ liếc cô bé một cái: "Vậy được thôi, em cứ tiếp tục ở đây làm đứa ba phải đi, sau này đừng đi theo anh, anh không quan tâm đến em nữal”
Mộ Nhất Vi nghe thấy vậy thì cô bé trở lên lo lắng.
Cô bé chạy nhanh đến sau lưng của Lệ Tử Việt, nắm chặt †ay áo của cậu bé: "Không được, anh Tử Việt đã nói rồi, anh sẽ luôn bảo vệ em, em phải đi theo anh!”
Lệ Tử Việt không nhịn được quát nhẹ một câu: "Đi đi, buông tay ra”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!