Chương 1252
Trước sự vui mừng, vừa rồi Tô Kim Thư còn đang nước mắt lưng tròng mà bây giờ đã xoay người vồ vào người Tô Duy Nam, ôm chặt lấy anh ấy.
Ai đến nói cho cô biết rốt cuộc là chuyện gì đi? Hôm nay cô phải chịu quá nhiều sự kinh sợ nhưng cô cũng nhận được một kinh hỷ rất lớn!
“Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao anh cũng xuất hiện ở đây?”
Thậm chí Tô Kim Thư còn chưa kịp lau khô nước mắt đã nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết từ đằng sau: “Kim Thư, em không sao chứ?”
Tô Kim Thư vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của Mộ Mãn Loan.
Giờ phút này, Lệ Tử Việt và Mộ Nhất Vi nằm ngủ yên ổn trong túi ngủ cũng được thả ra trong bình an vô sự.
Hai người phụ nữ vừa nhìn thấy con của mình viền mắt liền đỏ.
Họ lảo đảo chạy đến ôm lấy con của mình vào trong lòng. Tô Duy Nam đứng dậy, đưa một tay vào trong đứa bé đã chịu chút kinh sợ nên lát nữa sẽ ngủ rất ngon!” Lệ Hữu Tuấn đi thẳng đến bên cạnh Tô Kim Thư, thuận thế ôm lấy Lệ Tử Việt đang ngủ vào lòng.
Nhưng bây giờ Tô Kim Thư càng mông lung hơn nữa, cô vô cùng nghi ngờ nhìn chồng của mình: “Ông xã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải Tô Bích Xuân đã bắt cóc Tử Việt và Nhất Vi rồi sao, sao lại...”
Khắp người Lệ Hữu Tuấn toát ra sự rùng mình ớn lạnh, anh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Tô Duy Nam một cái: “Việc này phải hỏi anh trai mà em yêu thương nhất ấy!” Tô Kim Thư nhíu mày, khuôn mặt nghỉ ngờ: “Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhiều năm qua như vậy anh đã đi đâu?
Tại sao anh không về thăm em dù chỉ một lần? Hơn nữa lần này trở về còn đem đến cho em kinh sợ lớn như vậy!” Một lần nữa khi đối mặt với những câu hỏi của Tô Kim Thư, Tô Duy Nam trở nên hơi lo lắng.
Anh ấy vươn tay xoa xoa chóp mũi, xoay người đi về: “Bên trên nhiệt độ thấp quá, chúng †a xuống dưới nói tiếp”
Tô Duy Nam xoay người đi thắng đến bên cạnh Mộ Mẫn Loan, vốn dĩ anh ấy định đưa tay ra đỡ lấy Mộ Nhất Vi nhưng ai mà biết Mộ Mãn Loan vừa thấy anh ấy đã nổi giận, cô ta xoay người ôm Mộ Nhất Vi tránh ra không cho anh ấy chạm vào.
Khi các vệ sĩ đó còn đang cho rằng Tô Duy Nam sẽ nổi giận đùng đùng thì lại thấy khóe miệng anh nhếch lên tạo. thành một nụ cười nhẹ.
Anh xoay người đi đến bên cạnh Mộ Mãn Loan, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Lại không ngoan, có phải em muốn anh hôn em trước mặt nhiều người như vậy mới chịu ngoan ngoãấn nghe lời đúng không!”