Chương 1240
Anh ta đúng là sát thủ hàng đầu trên thế giới này không sai nhưng trước mặt của anh ta chỉ là hai đứa trẻ ba bốn tuổi thôi!
Cảnh vừa xảy ra trong nhà bếp chắc chắn sẽ để lại cho. hai đứa trẻ một vết thương tâm hồn cực lớn suốt quãng đời còn lại!
Đúng là tạo nghiệt mà!
“Sao tôi không biết từ khi nào mà anh đã trở nên đàn bà như vậy rồi? Nếu anh không đồng ý làm thì đổi người đi!” Khóe miệng của người đàn ông đội nón mỏ vịt nhếch lên một cái, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường.
Anh ta cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho tên đàn em khác.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh âm thần thở phào một hơi.
Dù sao thì đó chẳng qua là hai đứa trẻ, anh ta không muốn làm chuyện thiếu đạo đức như vậy!
Nhưng suy nghĩ này còn chưa dứt đã nghe thấy đại ca của mình lười biếng nói: “Hay là cậu không phải lương †âm trỗi dậy chẳng qua là sợ đắc tội với Lệ Hữu Tuấn?” Chiêu thách thức này vô cùng có hiệu quả, người đàn ông tóc vàng mắt xanh đó vừa nghe đã thay đổi sắc mặt ngay lập tức: “Nói cái gì? Làm sao tôi có thể sợ anh ta được chứ? Đùa gì vậy!”
Mặc dù nói lúc bắt đầu đúng là anh †a đã từng lo lắng nếu như họ làm như vậy có thể hay không sẽ ảnh hưởng
không tốt đến kế hoạch tiếp theo của họ. Nhưng nếu như đại cả đã nói ra những lời như vậy thì chỉ sợ anh ta không thể tiếp tục làm con rùa rụt cổ được nữa.
"Đi thì đi, không phải chỉ là đi đưa hai ngón tay thôi sao? Giao cho tôi!”
Nói xong người đàn ông tóc vàng mắt xanh cầm chiếc hộp trong tay mình lắc lắc, quay người đi ra.
Đợi đàn em của mình đi xa rồi người đàn ông mới châm chậm đứng dậy.
Bây giờ anh ta vẫn còn đang ở trong căn nhà để hoang cũ K.
Khi anh ta đẩy cửa phòng khách ra, bé trai và bé gái đã nắm trên giường bất tỉnh nhân sự rồi.
Hai đứa bé sợ hãi đến nội cuộn thành một cục, cho dù là đã hôn mê thiếp đi nhưng vẫn nhíu chặt lông mày như cũ, bộ dạng giống như rất sợ hãi.
Người đàn ông nhìn thấy trên người chúng dính đầy máu tươi, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng kì quái.
Anh ta xoay người đi ra, lấy điện thoại gọi cho một đàn em khác: “Làm chút thức ăn mang qua đây, nếu như hai đứa trẻ đó không chịu được nữa thì làm sao chúng ta chơi với Lệ Hữu Tuấn được đây?”
“Vâng”
Sau khi ngắt điện thoại, người đàn ông xoay người đi đến trước cửa sổ, ánh mắt sâu thắm đó nhìn ra màn đêm tối đen bên ngoài: “Lệ Hữu Tuấn, tôi trở về rồi, chuẩn bị sẵn sàng trả lại những thứ đã nợ của tôi hay chưa?”
Khi người đàn ông nói ra câu này, khóe miệng hơi nhếch
lên một đường cong kì dị.
“Đáng chết!”