Chương 1216
Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm như chết lặng, mắt chữ a, mồm chữ o trước những lời mà Tô Bích Xuân nói.
Nhưng phải thừa nhận rằng, thực tế mà nói, những lời vừa rồi của cô ta không sai chỗ nào cả.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều dạy Tô Bích Xuân theo cách này.
Vì vậy, cô ta mới biến thành một loại người như thế này, cũng chỉ là bọn họ có góp phần vào đó thôi.
"Được, được lắm! Bây giờ con đã làm ăn phát đạt, phất lên như diều gặp gió, không muốn nhận cha mẹ của mình, hai ông bà già này cũng không làm gì được, chúng †a chỉ có thể đi đi thôi!”
Tô Văn Tâm kéo tay Lư Tuyết Cầm, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhưng mà Lư Tuyết Cầm cực kỳ không cam tâm rời đi, bà †a bước đi từng bước chậm rãi, thỉnh thoảng lại quay đầu lại, nhìn Tô Bích Xuân đứng ở cửa.
Trong lòng bà ta cảm thấy Tô Bích Xuân vốn là con gái ruột của mình, cho dù Tô Bích Xuân không có chút tình cảm gì với Tô Văn Tâm, thì ít nhiều trong lòng cô ta cũng phải có chút vị trí nào đó dành cho người mẹ này chứ! “Tô Văn Tâm, hay là ông cứ đi trước đi, tôi sẽ quay lại và thuyết phục, khuyên nhủ Bích Xuân, xem mọi chuyện có thể thay đổi được gì hay không”
Lư Tuyết Cầm còn chưa dứt lời, Tô Văn Tâm đã trực tiếp ngắt lời bà ta: "Vừa rồi bà còn không nghe rõ những gì nó
nói hay sao?”
"Nó không chỉ không nhận người cha này, mà ngay cả bà là mẹ ruột của nó, nó cũng không định nhận nữa rồi!” "Bây giờ bà còn định quay trở lại để tự chuốc họa vào. thân, tự rước lấy nhục nhã hay sao? Bà có bị ngớ ngẩn không vậy?”
Lư Tuyết Cầm trông có vẻ xấu hổ, khó xử, ấp úng mở miệng nói lại: "Không, tôi hiểu con gái của tôi mà, nó sẽ không đối xử với tôi như thế này đâu”
“Lúc trước, ông không cho mẹ con tôi một danh phận đàng hoàng, cho dù nó có căm ghét thù hận, nó cũng chỉ hận ông mà thôi”
Vẻ mặt của Tô Văn Tâm ngay lập tức trở nên ảm đạm hắn xuống: "Lư Tuyết Cầm, nói thật cho tôi biết, có phải bà lại muốn bỏ trốn phải không?”
"Lần trước tôi dạy dỗ bà chưa đến nơi đến chốn, nên bây giờ bà lại muốn chạy trốn nữa, có phải như vậy không?” Khi Lư Tuyết Cầm biểu cảm như vậy của Tô Văn Tâm, †oàn thân bà ta đột nhiên run lẩy bẩy như cầy sấy, lúc mở miệng trả lời thì lắp ba lắp bắp, nói không được rõ ràng, mạch lạc: "Tôi... Tôi không có ý như vậy, tôi chỉ là muốn thuyết phục Bích Xuân thôi mà.. ”
"“Hừ, không có ý như vậy thì được.
Nếu như bà còn dám nghĩ đến chuyện ly hôn, tôi sẽ để cho bà nếm mùi đau sống không bằng chết thêm một lần nữa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!