Chương 1214
Nhưng đây là ngôi nhà mà cô ta đã dùng sức lực của chính mình để cố gắng trở lại, tuyệt đối không thể dung túng cho người khác vào ở.
Ngay cả khi người đó là cha và mẹ của cô ta, tuyệt đối không được!
"Các người!”
Tô Bích Xuân tức giận xông tới trước mặt bọn họ, mỗi tay nằm lấy một người, trực tiếp từ trên sô pha kéo lên.
Sau đó liền kéo đến cửa ra vào.
“Á, con đang làm cái gì vậy hả “Bích Xuân, rốt cuộc con muốn làm gì hả?”
Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm không hiểu tại sao cô ta lại đối xử với họ như vậy, người thì kéo ghế, người thì giữ cửa, sống chết cũng không chịu đi.
“Hai người cút ngay cho tôi! Ở đây không chào đón hai người!"
Tô Bích Xuân vừa đứng ở cửa vừa lớn tiếng quát.
Tô Văn Lâm và Lư Tuyết Cầm trợn mắt, há mồm: “Bích Xuân, chúng ta là cha mẹ của con, tại sao con có thể đuổi chúng ta đi ra ngoài?”
Tô Bích Xuân hai tay vẫn đặt ở trên ngực, khinh thường nhìn bọn họ: “Thật sự buồn cười, mấy năm nay không phải là cha mẹ của Tô Kim Thư hay sao? Sao con không thấy cha mẹ đi †ìm cô ta mà xin giúp đỡ”
“Mày”
“Được rồi, đừng ở trước nhà con mà kêu la”
"Trước đây, hai người đã lấy đi số tiên cuối cùng ít ỏi còn sót lại của tôi, thậm chí hai người còn không để lại cho tôi một xu một cắc nào ngay cả khi tôi đã quỳ xuống van xin hai người”
“Bây giờ, tôi tự dựa vào chính năng lực của bản thân, tự nỗ lực hết sức mà gây dựng nên căn nhà này, điêu đó có nghĩa là hai người không có đủ tư cách để sống ở đây, hai người mau cút đi cho tôi, mau cút ra khỏi đây ngay lập tức!"
Nhìn thấy hai người Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm sống chết không chịu rời đi, Tô Bích Xuân cũng không muốn mù quáng đe dọa, ép buộc bọn họ nữa, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi cho Tư Nghiệp: "Ai cho phép anh tùy tiện cho người vào nhà tôi vậy? Vốn dĩ hai người vừa rồi cũng không phải người thân của tôi, bọn họ đều là trộm cả đấy!”
"Bây giờ tôi muốn báo cảnh sát, bảo họ đột nhập vào nhà dân! Tư Nghiệp, mấy người cứ chờ đến ngày mai đế nhận được lệnh triệu tập của tòa án đi!”