Chương 1112
Nói đến đây, Lâm Thúy Vân càng có biểu cảm giống như đã bừng tỉnh đại ngộ: “Ôi trời, anh xem trí nhớ của tôi này, thiếu chút nữa thì tôi đã quên mất là hiện tại em gái của anh đang ngủ rất yên ổn, dù sao hiện tại thì cô ta cũng đang ở trong ngục giam, anh nói xem có phải không?”
“Lâm Thúy Vân!”
Những lời nói này của Lâm Thúy Vân đã thành công xát muối vào vết thương của Lê Chí Sơn, bỗng nhiên sức lực anh ta năm lấy cổ tay của cô ấy tăng thêm.
'Vào giờ phút này Lâm Thúy Vân cảm thấy đau đớn đến nỗi sảc mặt của cô ấy trắng bệch, nhưng khí thể ở trên người cô ấy cũng không mảy may giảm đi chút nào: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ là tôi đã nói sai rồi sao?”
“Con đàn bà đáng chết này!”
Vào thời điểm mà Lê Chí Sơn muốn lôi Lâm Thúy Vân đi ra ngoài để dạy dỗ cho cô ấy một trận thì đột nhiên từ tay của anh ta truyền đến một cảm giác đau đớn.
Lâm Thúy Vân lại có thể nghe thấy tiếng hít khí lạnh của người bên cạnh một lần nữa, cả hai người là cô và Lê Chí Sơn quay người nhìn sang phía bên phải cùng một lúc.
“Ai cho anh lá gan dám đụng đến người phụ nữ của tôi?” Người lúc này mở miệng nói chuyện không phải là ai khác mà chính là Lục Mặc.
Thâm.
Anh ta vừa mới đưa hai đứa trẻ ở trong khoang thuyền vũ trụ đi ra thì quay đầu lại đã không thấy Lâm Thúy Vân cũng không có xuất hiện ở vị trí khu nghỉ dưỡng.
Mấy người bọn họ vốn có ý định đến bảo.
tàng khoa học kỹ thuật ở bên ngoài để tìm cô ấy, nhưng mà chưa đi được vài bước thì Lệ Tử Việt đã nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang bị ai đó kéo đi.
Sau khi Lục Mặc Thâm nhìn rõ được người kia là ai thì hầu như không có chút do dự nào mà lập tức chạy tới.
Vào giờ phút này, Lục Mặc Thâm đang tăng sức nắm chặt tay của Lê Chí Sơn, với sức mạnh này đã khiến cho Lê Chí Sơn không còn cách nào khác mà phải buông tay của cô ra.
“Đáng hận!”
Cho đến thời điểm thấy tay phải của mình được thả ra thì Lâm Thúy Vân mới phát hiện ta là cổ tay của cô ấy đã đâu đến mức đỏ rực, lại còn để lại mấy cái dấu tay rõ ràng.