Hoàng đế nhìn y, vẫn nhớ rõ y là ai.
"Không cần nghĩ nhiều, trực tiếp xông lên! Không thể để kẻ trộm lấy được đồ bên trên!" Hoàng đế nói.
"Vâng!"
"Vâng!"
Hộ vệ cấm vệ doanh lĩnh mệnh.
...
Bọn họ tìm đuốc đốt sáng, lên tầng năm.
Tầng năm không có người.
Hoàng đế hít sâu một hơi, tiếp tục dẫn người lên tầng bảy.
Liếc nhìn một cái, tầng sáu cũng không có người. Mà ổ khóa trên cửa sắt giữa tầng sáu và tầng bảy vẫn chưa bị kẻ trộm phá hỏng, xem ra, kẻ trộm vẫn còn ở tầng sáu.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
"Tìm! Tìm thật kỹ cho trẫm!" Hoàng đế hạ lệnh.
Ngụy Thư Tĩnh và người của cấm vệ doanh nhận lệnh, tìm kiếm ở tầng sáu.
Ngăn tủ và rương ở tầng sáu rất nhiều.
Nơi có thể giấu người cũng rất nhiều.
Lưu thống lĩnh ở cạnh bảo vệ hoàng đế, phòng ngừa sự cố, Ngụy Thư Tĩnh dẫn người đi tìm. Thời điểm đi ngang quan tài bạch ngọc, Ngụy Thư Tĩnh không khỏi dừng lại. Y nhìn chằm chằm quan tài, giống như tự hỏi.
"A Tĩnh, quan tài có vấn đề gì à?" Lưu thống lĩnh thấy y dừng bước không đi, liền hỏi.
Hoàng đế cũng nhìn y.
Ngụy Thư Tĩnh nhíu mày: "Ti chức cảm thấy quan tài này..."
"Quan tài này do tiền triều để lại." Lúc này, hoàng đế mặc long bào đi tới, đứng trước quan tài bạch ngọc, "Nghe nói, vật liệu làm quan tài không phải bạch ngọc bình thường, mà là thánh vật trên trời giáng xuống, không thể mạo phạm."
Hoàng đế nói xong câu "không thể mạo phạm", Lưu thống lĩnh lập tức ra hiệu bằng mắt với Ngụy Thư Tĩnh, bảo y đừng đụng vào quan tài bạch ngọc.
Ngụy Thư Tĩnh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn theo ý của Lưu thống lĩnh, tìm kiếm nơi khác.
Có lẽ là trực giác của người học võ, trước sau y vẫn cảm thấy bên trong quan tài kia có chút cổ quái.
...
Nghe tiếng bước chân xa dần, giờ phút này, hai người ở trong quan tài đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì độ rộng trong quan tài có hạn, chỉ cho phép một người nằm xuống. Vừa rồi, tình thế cấp bách, bọn họ trốn vào quan tài, không gian không đủ, Vân Trân chỉ có thể dựa vào người Triệu Húc.
Khi nãy Ngụy Thư Tĩnh đứng trước quan tài, trái tim họ đều treo cao, căn bản không có tâm tư chú ý nhiều như vậy. Hiện giờ, Ngụy Thư Tĩnh vừa rời đi, Vân Trân không nhịn được mà thở phào. Sau khi tinh thần không còn căng thẳng nữa, nàng dần cảm nhận rõ độ ấm ở bên dưới truyền tới, lúc này mới ý thức được rằng bản thân đang dựa vào Triệu Húc, hai cơ thể kề sát nhau.
Trong không gian chật hẹp, tất cả giác quan dường như đều được phóng đại.
Tiếng tim đập của Triệu Húc rõ ràng như vậy truyền vào tai Vân Trân. Mà hơi thở của hắn vừa lúc phả vào tai nàng, có hơi ướt, có hơi ngứa, lại có hơi... Nóng rực.
Toàn bộ quan tài đều tràn ngập mùi hương thuộc về riêng Triệu Húc.
Điều này khiến Vân Trân vô cùng khó chịu.
Vân Trân bên này khó chịu, Triệu Húc mặc Vân Trân tùy ý nằm bên trên nào cảm thấy thoải mái?
Cảm giác tồn tại của Vân Trân không ngừng lan rộng. . truyện tiên hiệp hay
Trong hoảng hốt, người nằm bên trên không phải Thịnh Vân Trân, mà là người kia, thậm chí, rõ ràng hương thơm nhè nhẹ khác nhau, giờ phút này cũng trùng khớp.
Từ tinh thần đến thể xác, Triệu Húc đều bị dày vò.
Lúc này, Vân Trân không nhịn được mà giật mình.
"Đừng nhúc nhích!" Triệu Húc trầm giọng, đè tay nàng lại, nói.
Da thịt chạm nhau, Vân Trân giống như bị bỏng, vội gạt tay hắn ra.