Giống như đoán được suy nghĩ của nàng, Triệu Húc nói: "Long Uyên kiếm đương nhiên là kiếm tốt. Nhưng dưới bầu trời này, có bao nhiêu người xứng với chữ 'long'?"
Long, từ trước đến nay chỉ dành cho đế vương.
Huống chi là Long Uyên kiếm do Âu Dã Tử đại sư rèn ra.
"Nhưng cứ để nó ở Tàng Bảo Lâu bị phủ bụi trần thật sự quá đáng tiếc." Vân Trân nói.
"Vậy ngươi cảm thấy, ai thích hợp dùng nó?" Triệu Húc hỏi.
Vân Trân phát hiện hắn đang nhìn nàng, lời tới bên miệng lập tức nuốt về.
Thân phận nàng khác trước, không thể lại tùy tâm sở dục nói chuyện trước mặt hắn. Mà dù là Thịnh Vân Trân hay cung nữ Trân Nhi, đều không có tư cách bàn luận việc này.
Cho nên, tốt nhất đừng nói nữa.
"Sao lại không nói?" Triệu Húc hỏi.
Giọng hắn trầm thấp, nghe có vẻ không vui.
Vân Trân nghĩ nghĩ, đáp: "Người có duyên, sẽ có được."
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Nàng trước sau đều tin rằng, kiếm có linh tính.
Dù là người buôn bán nhỏ hay vương công đại thần, hoặc là giang hồ hào kiệt, chỉ cần có duyên với Long Uyên kiếm, được Long Uyên kiếm công nhận, đều có thể trở thành chủ nhân của nó.
Dù là ai, đều có thể.
"Hay cho câu 'Người có duyên sẽ có được'."
Nói xong, Triệu Húc không nhìn Long Uyên kiếm nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Vân Trân nhấp môi, do dự nhìn Long Uyên kiếm, không biết phản ứng của Triệu Húc rốt cuộc có cao hứng hay không.
...
Tầng thứ ba cất rất nhiều binh khí.
Nhưng sau khi đi qua Long Uyên kiếm, không còn binh khí nào có thể lọt vào mắt nàng.
Vận mệnh chú định, nàng luôn cảm thấy có lẽ sau này còn có thể gặp lại Long Uyên kiếm.
Còn về việc nàng có phải "người có duyên" đó không thì nàng không biết.
Mục đích Vân Trân vào Tàng Bảo Lâu không phải thần binh lợi khí, Triệu Húc càng không phải. Cho nên đoạn đường tiếp theo bọn họ không hề dừng lại, không bao lâu đã đến cuối tầng ba, cửa vào tầng bốn.
Ở đây, Vân Trân và Triệu Húc dừng lại.
Bởi vì trên cầu thang xuất hiện rất nhiều ô vuông to nhỏ khác nhau.
Đây, lại là cơ quan mới.
Vân Trân dừng lại, xem xét bản đồ trong tay.
"Mỗi một ô vuông tương ứng với một tinh tú. Nếu đạp sai một bước, sẽ bị cơ quan bên dưới khóa chặt hai chân, đồng thời, ám cách hai bên vách tường sẽ có tên nhọn phóng ra." Vân Trân vừa xem bản đồ vừa giải thích với Triệu Húc.
"Trong đó có nói đi thế nào không?" Triệu Húc hỏi.
"Có." Vân Trân gật đầu, "Ngài theo sau nô tỳ, nô tỳ..."
Vân Trân còn chưa nói xong, Triệu Húc đã giật lấy bản đồ.
"Sao vậy?" Vân Trân nghi hoặc nhìn hắn.
"Lần này, ta đi trước." Triệu Húc nói.
Nếu bất cẩn đạp sai, hắn còn có cách thoát thân, nhưng một nữ tử yếu đuối như Vân Trân muốn thoát thân rất khó.
Vân Trân nhìn hắn.
Thấy hắn kiên quyết, nàng chỉ đành đồng ý.
Trước khi xuất phát, Vân Trân không yên tâm, nói lại những ô vuông tương ứng với tinh tú lần nữa. Từ nhỏ Triệu Húc đọc đủ loại sách, sau khi từ Sư Đà Lĩnh trở về cũng bắt đầu nghiên cứu ngũ hành bát quái, cho nên những điều trong bản đồ nói, thật ra hắn đều có thể xem hiểu.
Nhưng thấy Vân Trân giải thích, hắn cũng không cự tuyệt.
"Được rồi, đi thôi."
Nói xong, Triệu Húc nâng bước lên bậc thang đầu tiên.
...
Tuy rằng cầu thang thông từ tầng ba lên tầng bốn không quá dài, nhưng thời gian bọn họ tiêu tốn lại dài chưa từng có, đồng thời, cả quá trình đều căng thẳng, tinh thần căng chặt.
Cuối cùng, khi Vân Trân đạp lên sàn nhà tầng bốn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.