Đi đằng trước là Nhị công chúa Triệu Ngọc Nhung.
Phía sau Triệu Ngọc Nhung là Thịnh Lang Hoàn và Liễu Hoán Hoán.
Bọn họ dẫn theo cung nữ nội thị, giống như đang tìm gì đó.
Có điều, khoảnh khắc nhìn thấy Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh, các nàng đột nhiên dừng lại.
"Muội muội." Thịnh Lang Hoàn gọi tới, vội đi về phía Vân Trân, nắm lấy hai tay nàng, lo lắng hỏi, "Muội muội, muội sao vậy? Không phải nói ra ngoài đi dạo một chút sao? Đây là..."
"Tam tỷ không cần lo lắng, chỉ là bất cẩn rơi xuống hồ sen mà thôi." Vân Trân mỉm cười, lắc đầu. Nói xong, nàng quay đầu nhìn Ngụy Thư Tĩnh, "May mà có Ngụy thống lĩnh. Là Ngụy thống lĩnh nhảy xuống hồ sen cứu muội lên."
Thịnh Lang Hoàn mở to hai mắt, nghe Vân Trân kể lại, nàng hành lễ nói cảm tạ với Ngụy Thư Tĩnh.
"Thì ra là Ngụy đại ca cứu muội muội của Lang Hoàn."
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Đúng lúc này, Triệu Ngọc Nhung mỉm cười đi tới.
"Thần nữ gặp qua Ngọc Nhung công chúa."
"Ti chức gặp qua Ngọc Nhung công chúa."
Vân Trân, Ngụy Thư Tĩnh cùng cấp dưới của y hành lễ với Triệu Ngọc Nhung.
"Miễn lễ, miễn lễ." Triệu Ngọc Nhung cười nói, "Ngụy đại ca không cần khách khí, Thịnh cửu tiểu thư cũng không cần đa lễ." Nói rồi, nàng ta lần nữa nhìn Ngụy Thư Tĩnh, "Vừa rồi Thịnh cửu tiểu thư nói là Ngụy đại ca đã cứu nàng ấy. Đây... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp, sao lại rơi xuống hồ sen?"
Trong ánh mắt Triệu Ngọc Nhung để lộ chút căng thẳng không dễ phát hiện.
Những người khác cũng nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Ngụy Thư Tĩnh nhìn Vân Trân, mới nói: "Hồi công chúa, vừa rồi ti chức dẫn người đi điều tra, thời điểm đi qua Thính Hà Viện, trùng hợp nhìn thấy Thịnh tiểu thư rơi xuống nước, cho nên liền ra tay tương trợ. Có điều, Thịnh tiểu thư nói là nàng ấy không cẩn thận rơi xuống nước, nhưng ti chức lại cảm thấy chuyện này có chỗ kỳ quặc. Chờ trở về, ti chức sẽ bẩm báo với Lưu thống lĩnh, hi vọng có thể điều tra rõ ràng."
Phong cảnh ở Thính Hà Viện tuy rằng không tồi, nhưng mấy năm trước, nơi đó từng có hai tiểu cung nữ chết. Thi thể của tiểu hôm nữ, ngày hôm sau nổi trên mặt nước.
Lúc ấy, trong cung nháo ra động tĩnh rất lớn.
Từ đó, rất ít người tới Thính Hà Viện.
Nếu muốn ngắm sen, cũng sẽ tới hồ Thái Dịch lớn hơn.
Theo lý thuyết, ngày thường cấm vệ quân sẽ không tuần tra nơi đó. Nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng Thái Hậu, người của cấm vệ doanh sợ xảy ra chuyện, Ngụy Thư Tĩnh cũng vừa lúc làm việc gần đó, nên mới tiện thể tới Thính Hà Viện.
Không ngờ cuối cùng, thế mà cứu được Thịnh Vân Trân.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu hôm nay không phải Ngụy Thư Tĩnh không đột nhiên muốn tới Thính Hà Viện, vậy kết cục của Vân Trân, không cần nghĩ cũng biết.
Ngụy Thư Tĩnh nói xong, sắc mặt Triệu Ngọc Nhung hơi thay đổi.
Có điều, nàng ta che giấu rất khá, không để ai nhìn ra.
"Điều tra cũng tốt." Triệu Ngọc Nhung kéo tay Vân Trân, dịu dàng nói, "Dù sao hôm nay là thọ thần của hoàng tổ mẫu, có một số việc vẫn nên điều tra rõ ràng. Chỉ là, Thịnh tiểu thư đã nói bản thân nàng ấy không cẩn thận rơi xuống, cho nên còn làm phiền Ngụy đại ca thời điểm điều tra, đừng gióng trống khua chiêng, tốt nhất là làm việc âm thầm. Nếu không, sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của hoàng tổ mẫu, vậy thì không tốt."
"Ti chức hiểu." Ngụy Thư Tĩnh cung kính đáp.
Triệu Ngọc Nhung nhìn bộ dáng y cung kính, trong lòng có chút không thoải mái.
Có điều, cũng không bằng thời điểm nàng ta nhìn thấy Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh xuất hiện, tâm trạng lúc ấy... Càng miễn bàn đến tin tức Vân Trân còn sống.