"Đúng là có khả năng này." Vân Trân gật đầu, nắm chặt hai tay, ánh mắt trở nên kiên định, "Dù những thứ này khó tìm cỡ nào, con nhất định cũng phải tìm đủ!"
Lệ Vô Ngân vì cứu nàng nên mới biến thành bộ dáng hiện giờ, nàng không thể bỏ mặc hắn.
Còn về những chuyện khác, trước mắt đều không nằm trong phạm vi suy xét của nàng.
"Vi sư biết, vi sư sẽ tìm giúp con." Độc Thủ Y Tiên vỗ vai nàng.
"Đa tạ sư phụ." Vân Trân trịnh trọng hành lễ, "Nếu hiện tại đã có phương thuốc, con lập tức đi thương lượng với Đỗ Hành."
Đỗ Hành là tên của hữu hộ pháp.
Tả hộ pháp đi cùng họ đã chết trong địa cung của Thương Vương.
Lệ Vô Ngân mất tích, tả hữu hộ pháp mất tích, nàng cũng mất tích... Đúng như nàng dự đoán, U Minh giáo nhất thời như rắn mất đầu, bắt đầu loạn cả lên.
Sau khi thương lượng, nàng và Đỗ Hành quyết định trước khi Lệ Vô Ngân tỉnh lại, tạm thời dẫn theo thuộc hạ tâm phúc tránh mặt ở Tây Nam này, miễn cho có kẻ nghe được tin, làm ra chuyện bất lợi với Lệ Vô Ngân.
Còn về U Minh giáo...
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Nó muốn loạn, thì cứ để nó loạn đi.
Tất cả chờ Lệ Vô Ngân tỉnh lại rồi tính.
"Khoan đã!"
Vân Trân vừa muốn rời đi, bỗng bị Độc Thủ Y Tiên ngăn lại.
"Sư phụ, còn chuyện gì sao?" Vân Trân ngẩng đầu nhìn Độc Thủ Y Tiên.
"Có chuyện, ta không biết có nên nói hay không."
Vân Trân nghe vậy, ngây ra một lúc, ánh mắt trở nên ảm đạm: "Sư phụ muốn nói chuyện của Ninh Vương phủ ở kinh thành sao?"
"Không sai." Độc Thủ Y Tiên gật đầu: "Trước khi nói, vi sư muốn hỏi con một vấn đề. Hiện giờ tình nhân cổ trên người con đã giải trừ, con có về bên cạnh người đó không?"
Tình nhân cổ...
Đúng vậy, nàng tới Tây Nam này không bao lâu, mẫu cổ trên người đã hoàn toàn được giải trừ.
Hiện giờ, giữa nàng và Triệu Húc dường như đã không còn phải lo nguy hại của tử cổ, mẫu cổ.
Trở về sao?
"Lúc này con chỉ muốn tìm đủ dược liệu trong phương thuốc này, đánh thức Lệ Vô Ngân." Vân Trân lắc đầu, "Còn về những chuyện khác, cứ xem duyên phận đi."
Nếu có duyên, vậy sẽ gặp lại.
Nếu vô duyên, vậy cứ như thế đi.
Nàng tin Triệu Húc không phải con chim bình thường, sớm muộn gì cũng có ngày bay tới nơi cao hơn. Mà nơi đó, dù có Vân Trân nàng hay không, Triệu Húc đều có thể bay đến.
"Một khi đã vậy, ta đây nói với con một chuyện." Độc Thủ Y Tiên nghe xong, không nói câu trả lời của Vân Trân rốt cuộc là tốt hay không tốt. Dù thế nào, ông cũng sẽ tôn trọng quyết định của nàng, "Văn Đức Đế chết rồi."
Văn Đức Đế?
Vân Trân mở to hai mắt.
"Là thụy hào của tiên hoàng."
"Vậy... Vậy chàng..." Vân Trân lảo đảo mấy cái. Chờ đứng vững lại, nàng lần nữa nhìn Độc Thủ Y Tiên, lấy hết sức hỏi.
"Hắn không sao." Độc Thủ Y Tiên lắc đầu, "Nói đến cũng thật may mắn. Sau khi Triệu tứ công tử và Triệu Húc mang thuốc bất tử ra khỏi địa cung, thuốc bất tử liền bị Bạch Tà trộm đi. Bạch Tà ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, dâng thuốc bất tử cho hoàng đế, độc chiếm công lao..."
Tiểu Thu có nói, thuốc bất tử kia là kịch độc.
Vân Trân vốn định ngăn cản, lại không ngờ trời xui đất khiến, Bạch Tà ngay lúc này đứng ra đoạt công lao.
Bạch Tà là thần y hoàng đế thân phong, ông ta dâng thuốc bất tử, hoàng đế đương nhiên tin.
Đại thần khuyên bảo hoàng đế để người thử trước, nhưng thuốc bất tử trân quý, hoàng đế không muốn chia cho ai, sau khi cố chấp uống vào, chết bất đắc kỳ tử.
"Vậy, chàng thì sao?" Vân Trân lẩm bẩm.