"Cửa ra! Nói ta biết cửa ra!" Vân Trân lấy ngân châm ra kề lên cổ Tiểu Thu, uy hiếp.
Tiểu Thu cười cười: "Không có cửa ra."
"Ta không tin! Sao ngươi có thể không chừa lại cho mình..."
"Ngươi xem bộ dáng này của ta cho dù ra ngoài còn có thể sống được bao lâu?" Tiểu Thu ngắt lời.
Vân Trân nhíu mày.
Qua một lát, nàng rút ngân châm về.
Tiểu Thu nói không sai.
Nơi này quả thật không có cửa ra.
Vậy Triệu Húc...
...
Cùng thời gian đó, bên ngoài.
Triệu Húc và Lưu Vân Bạch mới tỉnh lại, bọn họ phát hiện không thấy Bạch Tà đâu. Tính cả Bạch tà mất tích, còn cả thuốc bất từ Triệu Húc lấy được từ địa cung của Thương Vương.
"Xem ra ông ta muốn độc chiếm phần công lao này." Lưu Vân Bạch cười lạnh.
"Vậy huynh có đuổi theo không?" Triệu Húc hỏi.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Lưu Vân Bạch cười cười: "Đuổi làm gì? Phần công lao này ta vốn không muốn lấy!"
...
Vân Trân không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Hiện tại nàng chỉ nghĩ, đây có lẽ chính là ý trời trêu người.
Nàng biết chân tướng, lại không ra ngoài được.
Mà người bên ngoài...
Lúc này nàng chỉ hi vọng trước khi dùng, hoàng đế có thể cẩn thận một chút.
"Vậy còn ngươi?" Biết bản thân không thể thay đổi được gì, tâm trạng Vân Trân nặng nề. Nàng muốn tìm một người trò chuyện, vì thế tiếp tục hỏi Tiểu Thu, "Vì sao ngươi lại trở thành hậu nhân tâm phúc của Thương Vương?"
"Hậu nhân tâm phúc của Thương Vương?" Tiểu Thu lắc đầu, "Trên thực tế, ta là hậu nhân của Thương Vương, hoàng tộc tiền triều."
"Nhưng ngươi không phải." Vân Trân khiếp sợ.
Tiểu Thu lắc đầu, kể lại từ đầu tới cuối.
Tiền triều diệt vong, tổ tiên của Triệu Húc tàn sát sạch sẽ hoàng tộc, diệt trừ hậu hoạn.
Nhưng lúc ấy có một cung nữ được Thương Vương sủng hạnh đã có thai. Cung nữ kia nhân lúc hỗn loạn, trốn khỏi hoàng cung, mai danh ẩn tích ở dân gian, trộm sinh ra một nữ nhi.
Sau đó, tâm phúc của Thương Vương tìm được cung nữ kia, âm thầm bảo hộ mẹ con bọn họ.
Mẫu thân của Tiểu Thu chính là hậu nhân của nữ hài mồ côi từ trong bụng mẹ đó.
Truyền thuyết về bảo tàng của Thương Vương tuy rằng dần bị mọi người lãng quên, nhưng đối với người trong hoàng thất mà nói, đây lại không phải truyền thuyết, mà là sự thật.
Hai mươi năm trước, chỗ họ xuất hiện một tên phản đồ, đem tin tức huyết mạch của Thương Vương còn sống nói cho hoàng đế Vân Hán Quốc.
Gia tộc bọn họ lại càng phải cẩn thận trốn tránh.
Mười mấy năm trước, mẫu thân của Tiểu Thu có thai nàng.
Vừa lúc ấy, bà bị tay sai của hoàng thế theo dõi, thời điểm cùng đường, đành phải lên núi U Minh, phó thác hài tử cho người của U Minh giáo.
Mà tả hữu hộ pháp tiền nhiệm của U Minh giáo cũng mới lên núi U Minh cách đó không lâu.
Còn về độc trên người Tiểu Thu...
Thời điểm lấy chìa khóa, không cẩn thận dính vào.
...
Tiểu Thu nói xong, địa cung lại rơi vào trầm mặc dài.
Sau đó, Vân Trân về nơi khi nãy.
Lệ Vô Ngân còn đang hôn mê.
Vân Trân cảm thấy không ổn, liền bắt mạch cho hắn.
Sau khi bắt mạch, cung mày vẫn luôn nhíu chặt, chưa từng thả lỏng.
"Còn nhọc lòng gì nữa? Dù sao các ngươi cũng không ra ngoài được." Tiểu Thu cũng tới, nói với nàng.
Vân Trân nhìn nàng ta, phát hiện hoa văn màu lam trên mặt nàng ta càng rõ ràng.
...
Trên mặt đất.
Triệu Húc đã tìm ba ngày.
Trong ba ngày này, bọn họ đào ra thi thể của Lâm đại thúc, đào ra thi thể của những thích khách đó, nhưng lại không tìm thấy Vân Trân.
Không!
Hắn không tin nàng đã chết.
Nàng chắc chắn còn sống!
Ngay cả nước sống Lưu Tô cũng không lấy được mạng nàng, huống chi là địa cung nhỏ nhoi?
Mà đúng lúc này, Liễu Trản Anh đuổi tới.