Dù thế nào, Tôn Thúy Nga cũng có lợi.
Nhớ trước đây, nàng cứu Tôn Thúy Nga từ tay Tô trắc phi, một là không muốn đồ tăng giết chóc, hai là không muốn trở thành con rối bị Tô trắc phi không chế.
Chỉ là không ngờ, lòng tốt của mình lại cứu một con sói.
Con sói lòng muông dạ thú.
Tuy rằng nàng cũng đã đề phòng Tôn Thúy Nga, nhưng sau này phải càng cẩn thận mới được.
...
Triệu Húc nói với Vân Trân chuyện hắn sẽ đi Giang Nam mừng thọ lão gia tử Tô gia.
Đồng thời cũng nói với nàng chuyện hắn thuận đường đưa Tô Thanh Loan trở về.
"Trân Nhi, nàng đi cùng ta đi." Triệu Húc nắm tay nàng, nói.
Thọ thần của ngoại công hắn sẽ vào hai tháng sau.
Kinh thành đến Giang Nam, một đi một về, ít nhất cũng mất ba tháng.
Chỉ sợ đến cuối năm cũng khó trở về kịp.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hắn thật sự không yên lòng để một mình nàng ở lại kinh thành.
Dù thế nào vẫn là ở bên cạnh hắn, mới có thể làm hắn an tâm.
Vân Trân nghĩ nghĩ, gật đầu.
Bị nhốt ở kinh thành, không bằng ra ngoài một chút.
Hơn nữa, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy bất an.
Tô trắc phi sẽ dễ dàng đồng ý thỉnh cầu của Triệu Húc như vậy sao?
...
Chuyện Triệu Húc đi Giang Nam mừng thọ Tô lão gia tử cứ quyết định như vậy.
Sau khi Ninh Vương biết, liền phái người chuẩn bị thêm lễ vật.
Cuối cùng, Triệu Húc từ đại diện Tô trắc phi mừng thọ, biến thành đại diện Ninh Vương phủ mừng thọ.
Ý nghĩa đã khác.
Người đi theo, lễ vật cần mang theo càng nhiều hơn trước.
Bận rộn chuẩn bị hơn nửa tháng.
Cuối tháng chín, đoàn người lên đường.
Khi xuất phát, Ngụy Thư Tĩnh nhận được tin, đến tiễn nàng.
"Lần này đi Giang Nam, đường xá xa xôi, thời gian lại dài, muội phải bảo trọng." Ngụy Thư Tĩnh vén tóc mai giúp nàng, "Nếu gặp phiền phức gì cứ đi tìm A Húc, hắn sẽ giúp muội giải quyết, tuyệt đối không thể một mình chịu đựng."
"Muội biết rồi, Ngụy đại ca." Vân Trân gật đầu, "Huynh ở kinh thành cũng phải bảo trọng. Làm việc trong cung không giống nơi khác, còn nữa, Liễu Hoàng Hậu tuy đối tốt với huynh, nhưng dù sao có nên thân thiết với Liễu gia không, huynh cũng nên suy xét cẩn thận."
"Ừ, ta biết." Ngụy Thư Tĩnh gật đầu.
Đúng lúc này, Triệu Húc đi về phía bọn họ.
Triệu Húc gật đầu với Ngụy Thư Tĩnh, sau đó nói với Vân Trân: "Chúng ta nên lên đường rồi."
"A Húc." Ngụy Thư Tĩnh nhìn Triệu Húc, "Ta giao Trân Nhi cho đệ, đệ nhất định phải đưa nàng ấy bình an trở về."
"Yên tâm đi." Triệu Húc nhìn người bên cạnh, trả lời Ngụy Thư Tĩnh, "Nàng ấy cũng là người ta sẽ dùng toàn lực để bảo vệ."
...
Ngụy Thư Tĩnh đứng tại chỗ nhìn Vân Trân và Triệu Húc đi về phía đoàn xe trước mặt.
Y nhìn Vân Trân lên một chiếc xe ngựa, lại nhìn tiểu thư Tô gia mang theo nha hoàn lên một chiếc xe ngựa khác.
Gió thu se lạnh.
Đoàn xe phía trước dần đi xa.
Chiếc xe ngựa chở Vân Trân cũng dần biến mất khỏi tầm nhìn của Ngụy Thư Tĩnh.
"Huynh chính là Ngụy công tử."
Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nữ dễ nghe.
Ngụy Thư Tĩnh quay đầu, nhìn thiếu nữ mặc xiêm y hoa lệ quý tộc đang đứng phía sau y.
Ngụy Thư Tĩnh có chút nghi hoặc.
Thiếu nữ kia ôn nhu mỉm cười: "Có lẽ Ngụy công tử không quen biết ta, nhưng ta lại thường hay nghe Trân Nhi nhắc tới Ngụy công tử."
"Cô nương là..."
Nghe được tên Vân Trân, Ngụy Thư Tĩnh mới có phản ứng.
Thiếu nữ đặt hai tay trước người, hành lễ: "Tiểu nữ tử Triệu Ngọc Nhung, là Nhị tiểu thư của Ninh Vương phủ."