Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cùng người yêu cũ xuyên đến 23 năm sau


 
 
Đầu ngón tay cậu hơi lạnh, lúc ấn trên môi cô, Chử Tình còn không dám thở mạnh, trong chớp mắt đầu óc cũng trống rỗng theo. Dưới ánh trăng, thị giác của Thích Vị Thần không hề kém, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô thì cho rằng cô đang sợ hãi, cậu im lặng một lát rồi cứng ngắc vươn tay, ôm hờ lấy cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở dĩ nói ôm hờ là bởi vì tuy cánh tay cậu vòng quanh người cô nhưng lại không hề chạm vào cô, chỉ có tay phải là nhẹ nhàng vỗ vỗ như đang trấn an trẻ con. Đại não của Chử Tình vốn đang bị đơ, gặp phải hành động này của cậu thì càng đơ nặng.
 
Mùi hương cỏ cây nhàn nhạt trên người cậu quanh quẩn bên chóp mũi cô. Tuy không thật sự bị ôm nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể cậu, hô hấp của cô cũng dồn dập hơn, phần tay áo màu trắng của cậu hơi đong đưa ở rất gần cô, khiến cô theo bản năng ngừng thở. 
 
Đến tận khi tiếng bước chân hỗn loạn đến gần, Chử Tình mới đột nhiên hoàn hồn.
 
Thích Vị Thần cũng nghe thấy những tiếng bước chân này. Cậu dừng lại một lát, dùng mắt ý bảo cô đừng sợ.
 
Nét mặt Chử Tình hơi thay đổi, một lúc lâu sau cô cản "cái ôm" lại, cầm lấy một bàn tay của cậu. Lúc đầu Thích Vị Thần chỉ hơi khó hiểu, sau khi bị cô nắm tay thì cả người cứng đờ. Chử Tình không nghĩ nhiều, đơn giản là cảm thấy nhỡ bị phát hiện thì nắm tay sẽ khá tiện cho việc chạy trốn cùng nhau. 
 
Tiếng bước chân và tiếng mắng chửi càng lúc càng gần, lát sau lại biến mất. Chử Tình nheo mắt kéo Thích Vị Thần, không thấy cậu phản ứng gì thì cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn về phía cậu. 
 
Chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, Thích Vị Thần nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của họ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Chử Tình thật sự không biết nên nói gì, dùng một tay chọc chọc vào cánh tay cậu, đợi lúc cậu nhìn về phía cô thì âm thầm ra hiệu bảo cậu đứng lên với cô, sau đó đạp đổ thùng rác xanh bên cạnh. Những tên lưu manh đang đến gần đó bị thùng rác đập vào. 
 
Chử Tình nhân lúc chúng chưa kịp phản ứng lại, cướp gậy trên tay đánh cho chúng một trận, lúc những người này bắt đầu đánh lại thì không tham chiến nữa, kéo theo Thích Vị Thần xông ra khỏi vòng vây của bọn chúng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chử Tình cầm chặt tay cậu, liều mạng chạy về phía trước. Ngay lúc cô đang định rẽ vào một ngõ nhỏ thì Thích Vị Thần bình tĩnh giữ chặt cô lại: “Chỗ đó là ngõ cụt, đi theo mình.”
 
Chử Tình: “?”
 
Không đợi cô phản ứng, Thích Vị Thần đã kéo cô chạy về một hướng khác. Chử Tình ngơ ngác chạy theo cậu, một lúc sau thì ra khỏi ngõ. Đến đường phố phồn hoa, hai người chạy đến trước một cửa hàng mới dừng lại.
 
Chử Tình nghỉ ngơi một lát mới phát hiện ra ban đầu hai người nắm tay nhau, nhưng không biết từ lúc nào cậu đã cầm chặt tay cô. Cô ho khan một tiếng rồi rút tay ra, sau khi nhìn thấy mồ hôi trên tay mình thì sửng sốt: “Sao cậu ra nhiều mồ hôi như vậy?”
 
“…Là mồ hôi của cậu.” Vẻ mặt Thích Vị Thần bình tĩnh nhưng hai tai lại phiếm hồng.
 
Chử Tình thấy cậu chắc chắn như vậy thì bắt đầu nghi ngờ chính mình: “Chẳng lẽ tôi hồi hộp quá mức nên mu bàn tay ra mồ hôi à?”
 
“Ừ” Thích Vị Thần trả lời qua loa.
 
Chử Tình "hừ" một tiếng, nhìn cậu nghi ngờ hỏi: “Cậu, cậu từng đến đây rất nhiều lần à?”
 
Thích Vị Thần khẽ lắc đầu: “Lần đầu tiên đến.”
 
“Vậy sao lại thuộc đường?” Chử Tình không hiểu.
 
Thích Vị Thần im lặng một lát: “Mình không tìm thấy quán net.”
 
Chử Tình: “?”
 
“Cho nên tìm từng ngõ một, mấy con đường vừa đi qua mình đều đã từng tìm.” Thích Vị Thần nhìn về phía cô. Ngõ ngách trong này đều khá giống nhau, quán net lại mở ở chỗ khuất, cậu chỉ đành bỏ nhiều công đi tìm.
 
…Đầu óc thông minh thật tiện, đi qua một lần là nhớ đường, Chử Tình đang định cảm thán thì chợt chú ý đến nội dung lời nói vừa rồi của cậu: “Cậu đến đây tìm tôi?”
 
Thích Vị Thần không nói gì nhưng Chử Tình đã biết đáp án. Cậu là người mà ngày thường tuyệt đối không đến những chỗ như quán net, lần này lại đến, ngoại trừ tìm cô ra thì cô thật sự không tìm ra được nguyên nhân thứ hai.
 
Không ngờ sau khi chia tay cậu vẫn còn đến quán net tìm mình, Chử Tình hơi mất tự nhiên: “Cậu tìm tôi có việc gì à?”
 
“Ừ.”
 
“Việc gì?” Chử Tình nhìn cậu.
 
Thích Vị Thần: “Gọi cậu về ngủ.”
 
Chử Tình: “…”
 
“Sắc mặt cậu không tốt.” Thích Vị Thần nói xong, không khí quanh người lại thấp hơn một chút.
 
Hóa ra là quan tâm cô! Bỗng nhiên cậu nói ra một câu như vậy rất dễ làm người khác hiểu lầm. Người nào đó đã hiểu lầm nhẹ nhàng thở ra: “Ngày nào cũng thức đêm, đương nhiên sẽ không tốt, hôm nay tôi xin nghỉ, ngủ bù một đêm là ổn.”
 
“Xin nghỉ?” Thích Vị Thần nhạy bén bắt được trọng điểm: “Cậu đến quán net không phải để chơi mà là đi làm?”
 
Chử Tình không ngờ mình lại lỡ miệng. Sau khi cân nhắc một lúc thì bất chấp tất cả nói: “Đúng vậy, đi làm, kiếm tiền sinh hoạt phí.”
 
Cô vốn định đi tìm bản thân năm 41 tuổi xem có thể xin trợ cấp không, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu bản thân năm 41 tuổi sống tốt thì đã đến tìm cô từ lâu rồi, có lẽ là ốc không mang nổi mình ốc nên mới mặc kệ cô, vì vậy cô dứt khoát bỏ qua ý nghĩ này.
 
Thích Vị Thần nghe cô nói xong thì đột nhiên im lặng.
 
Chử Tình thấy nét mặt của cậu không tốt thì thở dài nói: “Tôi sợ cậu nghĩ nhiều nên mới không nói với cậu.” Nhỡ đâu cậu cảm thấy vì cậu không cho vay tiền nên cô cố ý làm như vậy cho cậu xem thì sao?
 
Thích Vị Thần im lặng khá lâu, lúc mở miệng lần nữa thì tiếng nói đã hơi nghẹn ngào: “Mình chỉ cho cậu bằng đấy sinh hoạt phí là vì muốn cậu ở cùng mình…”
 
Còn chưa dứt lời thì chuông điện thoại của Chử Tình reo lên. Cô nhanh chóng nghe điện thoại: “Thích Mộ Dương, cậu thoát chưa?”

 
Thích Vị Thần không nói tiếp, yên tĩnh chờ cô nghe điện thoại. Chử Tình nói chuyện điện thoại xong, thở dài một hơi hỏi: “Vừa nãy cậu nói gì?”
 
Thích Vị Thần dừng lại một lát, không tiếp tục đề tài vừa nãy: “Cậu ta không sao chứ?”
 
“Ai? Thích Mộ Dương hả? Yên tâm, ba người bọn họ rất nhanh nhẹn, không bị đám người Tóc Xanh bắt, giờ đã gặp nhau. Tôi bảo bọn họ về trường trước, chúng ta cũng về thôi.” Vẻ mặt Chử Tình nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
 
“Tóc Xanh?” Thích Vị Thần nhíu mày.
 
Chử Tình "A" một tiếng, giờ mới nhớ ra cậu chưa kịp biết đầu đuôi mọi chuyện thì đã phải chạy trốn theo cô, vậy nên vừa đi vừa kể lại những việc xảy ra trong thời gian gần đây cho cậu nghe. Thích Vị Thần nghe xong, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng nói cực kỳ bình tĩnh: “Quán net quá hỗn loạn, cậu nghỉ đi.”
 
“Chờ một thời gian đã, tôi chỉ cần cố hai tháng là có thể tích cóp đủ sinh hoạt phí học kỳ này, sau đó chờ nghỉ đông lại đi làm thêm một tháng là học kỳ hai cũng không cần lo lắng nữa.” Chử Tình đã lên kế hoạch khá kỹ.
 
Thích Vị Thần cụp mắt: “Đừng đi nữa, mình cho cậu tiền.”
 
Chử Tình dừng lại, kỳ quái nhìn về phía cậu. Thích Vị Thần đứng yên, dùng ánh mắt hơi ảm đạm đối diện với cô: “Nếu cậu không muốn ở cùng mình, mình có thể cho cậu tiền sinh hoạt phí.”
 
Dù Chử Tình có tự nhận là một người cứng cỏi thế nào đi nữa thì khi đối diện với một bạn đẹp trai mình đã từng thích, lại nghe được một câu nói tương tự như “mình nuôi cậu” thì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, tim đập thình thịch.
 
Nhưng việc tim đập thình thịch kia chỉ diễn ra trong ba giây, bởi Thích Vị Thần lại nói thêm một câu: “Giờ việc quan trọng nhất của cậu là học, không nên dành quá nhiều thời gian cho việc khác.”
 
Trong nháy mắt, Chử Tình bình tĩnh lại. Cầm tiền của cậu sẽ phải nghe lời cậu, mà cậu chỉ có một yêu cầu đối với cô là học ――
 
Trùng hợp thay, nguyên nhân cô chia tay cậu là không thích học.
 
Chử Tình gượng cười một tiếng: “Chuyện này, giờ tôi khá ổn, không cần cậu cho mượn tiền, thật sự...” Dứt lời, như sợ Thích Vị Thần sẽ nói gì đó, cô vội vàng rời đi.
 
Nhiệt độ không khí quanh thân Thích Vị Thần lại giảm xuống. Cậu buông mắt, đi theo sau cô.
 
Chử Tình đến ven đường bắt taxi, Thích Vị Thần đi đến trước mặt cô, hỏi: “Cậu định đi đâu?”
 
“Về trường.” Chử Tình thấy cậu không nhắc đến việc cho cô tiền nữa thì nhẹ nhàng thở ra.
 
Thích Vị Thần nhìn thời gian: “Không kịp nữa rồi.”
 
“Hả?” Chử Tình nhìn về phía cậu.
 
Thích Vị Thần bình tĩnh đối diện với cô: “Tuy cuối tuần nhà trường không hạn chế  học sinh ra vào nhưng mười giờ tối vẫn sẽ đóng cửa, giờ đi về không kịp nữa rồi.”
 
Chử Tình ngẩn người: “Vậy chúng ta trèo tường vào.”
 
“Cậu trèo được tường ký túc xá à?” Thích Vị Thần hỏi lại.
 
Chử Tình nghĩ đến bức tường vây rất cao của ký túc xá, lập tức im bặt. Cũng vì ký túc xá không dễ trèo nên dạo này cứ buổi tối cô phải tranh thủ chạy ra trước khi đóng cửa, ngày hôm sau chờ mở cửa rồi về phòng rửa mặt.
 
Thích Vị Thần nhìn một lượt, sau đó đi về phía trung tâm thương mại: “Đi thôi.”
 
Chử Tình vội đuổi theo: “Đi đâu?”
 
“Tạm thời tìm khách sạn ở tạm một đêm.” Thích Vị Thần nói.
 
Chử Tình do dự một lát, sau đó đi theo.
 
Hai người đi vào khách sạn gần nhất, nhưng vì hôm nay là thứ Sáu, ngày mai không cần đi làm nên khách sạn hết phòng sớm, họ đành đi chỗ khác. Tìm mấy nơi nhưng đều hết phòng, khách sạn sau cùng chỉ còn lại một phòng giường đôi.
 
Chử Tình to đầu: “Thuê, hay cậu ở đó đi, tôi đi tìm quán net nào đó ở tạm một đêm.”
 
Thích Vị Thần đưa thẻ căn cước cho lễ tân, sau đó nhìn cô nói: “Đi theo mình.”
 
Chử Tình: “…”
 
Thích Vị Thần đi được một đoạn, nhận ra cô không theo sau thì dừng bước quay đầu lại, ánh mắt cậu lặng lẽ nhìn cô: “Mùi trên người quá nặng, nhanh lên.”
 
Cậu vừa nói vậy, Chử Tình lập tức từ bỏ chống cự, do dự theo sau. Không còn cách nào, hai người không những nấp sau thùng rác nửa ngày, mà vừa rồi còn chạy nhanh nên ra rất nhiều mồ hôi. Giờ mùi trên người không quá nồng nhưng nếu cô nghỉ ở quán net một đêm, đảm bảo sáng mai sẽ trở thành một lu dưa muối.
 
… Dù sao nhân phẩm Thích Vị Thần có thể tin được, chỉ là cô hơi xấu hổ, không ảnh hưởng gì nhiều. Chử Tình tự an ủi mình vài câu rồi tung tăng đi theo.
 
Nhiệt độ điều hòa ở khách sạn bật rất vừa phải, sau khi hai người vào phòng thì mồ hôi trên người cũng ráo gần hết, Chử Tình liếc nhìn Thích Vị Thần đang cầm di động làm gì đó, sờ mũi nói: “Cậu ngủ giường, tôi ngủ trên mặt đất là được.”
 
Thích Vị Thần dừng lại một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô.
 
Chử Tình xấu hổ cười, lật qua lật lại ngăn tủ, quả nhiên tìm thấy chăn dự phòng, cô ôm chăn trải ở cạnh mép giường, Thích Vị Thần ngăn lại: “Đừng trải ở đây”
 
“Hả?” Chử Tình ngơ ngác nhìn về phía cậu.
 
Thích Vị Thần cụp mắt: “Trải ở cửa ấy.”
 
“...À.” Hóa ra là ghét bỏ cô, Chử Tình bĩu môi ôm chăn ra cửa.
 
Lúc này Thích Vị Thần mới tiếp tục nhìn vào di động, sau một lúc lâu đáy mắt cậu hiện lên chút chần chừ, nhìn về phía Chử Tình muốn nói rồi lại thôi.
 
“Sao vậy?” Chử Tình hỏi, vừa hỏi xong câu này thì thấy tai Thích Vị Thần đỏ ửng.
 
“… Không có gì.”
 
Thích Vị Thần trả lời xong thì tiếp tục cúi đầu ôm di động. Chử Tình nghi ngờ liếc nhìn cậu, thấy dáng vẻ từ chối giao tiếp của cậu thì cũng không tiện hỏi. Cô trải chăn xong rồi bắt đầu nhìn chằm chằm vào nhà tắm. Tuy rất muốn đi tắm nhưng nghĩ đến tắm xong phải mặc lại quần áo thì cực kỳ khó chịu. 
 
Ngay lúc cô rối rắm không biết nên làm gì thì tiếng gõ cửa vang lên: “Có khi nào là cảnh sát đi kiểm tra không?”
 
“… Đừng nghĩ lung tung.” Thích Vị Thần liếc nhìn cô, đi vòng qua chăn đệm cô vừa trải, mở cửa ra lấy hai cái túi vào.
 
Sau khi đóng cửa lại, Thích Vị Thần đưa cho cô một chiếc túi, hơi cứng đờ đi về phía phòng tắm: “Mình tắm trước đây”
 
Chử Tình dùng vẻ mặt không thể hiểu được nhìn cậu đi vào phòng tắm rồi mở túi ra. Bên trong có áo ngắn tay, quần đùi theo phong cách thể thao, ngoài ra còn có một bộ nội y họa tiết dâu tây.
 
Nháy mắt mặt cô đỏ bừng, phải mất một lúc lâu mới bớt đỏ. Lúc đó, cửa phòng tắm mở ra. Thích Vị Thần cũng thay một bộ đồ thể thao, nhìn qua khá giống bộ của cô, vừa đẩy cửa phòng tắm ra thì đi thẳng đến cửa ra vào. Chử Tình ngây ngốc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Thích Vị Thần.
 
Chử Tình lại đỏ mặt, không dám nhìn cậu, cả người không được tự nhiên. Thích Vị Thần sửng sốt, sau đó hình như hiểu ra, giọng điệu hơi căng thẳng nói: “Mình không biết size của cậu, nếu không vừa thì bảo mình, mình gọi điện thoại bảo cửa hàng đổi size.”
 
“… Quần áo thể thao thường khá rộng rãi, chắc là vừa.” Nghĩ đến vẻ mặt muốn nói lại thôi ban nãy của cậu là vì chọn nội y giúp mình, Chử Tình cúi đầu xuống thấp đến mức thiếu điều vùi xuống đất. Hành động này cũng làm phần cổ trắng nõn của cô lộ ra trước mắt cậu.
 
Yết hầu Thích Vị Thần giật giật, lát sau đi vào phòng: “Cậu đi tắm đi.”
 
Chử Tình "ừ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu rồi ôm túi đồ vào nhà tắm, khóa trái cửa rồi thở dài. Vừa thả lỏng người thì ngửi thấy mùi sữa tắm khá nồng, hơi nước vẫn chưa tan, tất cả những thứ này bao vây lấy mọi giác quan của cô.
 
Cô dừng lại một lát, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa nãy của Thích Vị Thần. Tóc vừa sấy xong, nhìn hơi rối, kết hợp với bộ quần áo thể thao rộng làm cậu bớt đi sự lạnh lùng nghiêm túc, thêm một chút… quyến rũ?
 
Nhận ra ý nghĩ của mình, Chử Tình sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng xua những ý nghĩ lung tung trong đầu đi, để túi sang một bên bắt đầu tắm rửa. Đến lúc bản thân thơm tho sạch sẽ, không ngửi thấy mùi lạ nào nữa mới dừng lại.
 
Tắm rửa sấy tóc xong đã gần mười hai giờ, Chử Tình ra khỏi nhà tắm, vừa đi vừa ngáp. Vừa ra khỏi nhà tắm thì phát hiện Thích Vị Thần đã nằm trên chăn đệm mà cô trải ở cửa. 
 
Chử Tình ngẩn ra: “Thích Vị Thần, sao cậu lại ngủ ở đây?”
 
“Cậu lên giường ngủ đi.” Thích Vị Thần nhắm mắt lại.
 
Chử Tình do dự: “Không phải thống nhất tôi ngủ dưới này sao? Cậu ngủ trên giường là được.”
 
Thích Vị Thần không trả lời, dường như đã ngủ. Chử Tình trầm ngâm đứng đó một lúc lâu, sau khi chắc chắn mình không gọi nổi một người cố tình giả vờ ngủ thì thở dài lên giường nằm.
 
Cô vừa nằm xuống thì Thích Vị Thần tắt đèn phòng, thế giới lập tức bị bao trùm bởi một màu đen.
 
“Ngủ đi.” Cậu khẽ nói.
 
Giọng nói của cậu như có ma lực, Chử Tình nghe xong bèn ngáp một cái, sự mệt mỏi do mấy ngày không ngủ đủ ập đến, rất nhanh, cô đi vào giấc ngủ.
 
Đến lúc trên giường không có động tĩnh gì nữa, Thích Vị Thần mới mở to mắt, nhìn chằm chằm nơi nào đó trong bóng đêm rất lâu mới hơi buồn ngủ.
 
Giấc ngủ này của Chử Tình rất dài, đến tận lúc bụng đói cồn cào kháng nghị mới không tình nguyện tỉnh lại. Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Thích Vị Thần ngồi đọc sách trên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng, một nửa gương mặt của cậu được chiếu sáng, nửa còn lại vẫn chìm trong bóng râm, đẹp trai đến mức không hề giống một người Trái Đất.
 
Cô không nhịn được ngồi ngắm cậu rất lâu, dần dần cô phát hiện sách trong tay cậu hình như chưa từng được lật, mà tai cậu thì càng ngày càng đỏ… Chẳng lẽ cậu bị ốm, sao tai lại đỏ đến mức đấy?
 
Chử Tình ngồi dậy vặn người, hơi gượng gạo nói: “Chào buổi sáng.”
 
“Không phải sáng nữa rồi, rửa mặt đi, mình đưa cậu đi ăn cơm.” Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn về phía cô.
 
Chử Tình bật điện thoại lên xem giờ, hét lên một tiếng rồi lại nằm xuống, nhíu mày đạp chăn mấy lần, sau đó mở tin nhắn Thích Mộ Dương gửi đến. Đều là tin nhắn hỏi cô lúc nào đi làm. Cô thở dài một tiếng rồi trả lời: "Ngủ quên, hôm nay không đi nữa."
 
Đi giờ này cũng bị trừ tiền lương một ngày, thà cứ xin nghỉ, đỡ phải làm không công nửa ngày. Chử Tình buồn bực một lúc, sau đó gửi tin nhắn xin nghỉ cho ông chủ, thuận tiện đẩy lý do xin nghỉ lên người Tóc Xanh.
 
Quả nhiên, với lý do tí nữa bị đám người Tóc Xanh đánh chết, việc xin nghỉ trở thành chuyện nhỏ, ông chủ rất thoải mái cho phép cô ở nhà nghỉ ngơi.
 
Chử Tình thở dài một tiếng rồi nằm yên như con cá khô. Từ nãy đến giờ, Thích Vị Thần vẫn luôn để ý hành động của cô, sau khi thấy cô yên tĩnh lại thì đi đến mép giường hỏi: “Đi ăn cơm không?”
 
“Gọi cơm hộp đi, ăn xong tôi muốn ngủ thêm một lát.” Chử Tình thở dài: “Tôi mời, tiền phòng còn lại tôi trả, dù sao cũng là do tôi dậy muộn, tôi trả tiền cũng hợp lý.”
 
Nếu trả phòng trước mười hai giờ thì chỉ tính thuê một ngày, nhưng cô ngủ đến tận chiều nên kiểu gì cũng sẽ bị tính sang ngày thứ hai, kiểu gì cũng tốn thêm tiền, cô quyết định không về ký túc xá, chờ sáng mai trả phòng rồi đến quán net làm việc luôn.
 
Thích Vị Thần không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngồi cạnh chờ. Điều này làm Chử Tình nhẹ nhàng thở ra, lúc đối mặt với cậu cũng tự nhiên hơn nhiều.
 
Nhân lúc cơm hộp chưa giao đến, Chử Tình định tranh thủ giặt quần áo, kết quả vào phòng tắm không tìm thấy quần áo hôm qua thay ra. Cô nghi ngờ nhìn quanh vài vòng, sau khi Thích Vị Thần hiểu ra cô đang làm gì thì nói: “Mình đưa cho nhân viên khách sạn mang đi giặt rồi”
 
“… Cậu đưa cho họ?” Khóe miệng Chử Tình giật giật.
 
Thích Vị Thần dừng một lát, giọng nói hơi gượng gạo: “Mình dùng quần áo để lấy, không cầm trực tiếp”
 
Vừa dứt lời thì hai tai cậu đã đỏ như sắp rỉ máu, còn mặt người nào đó cũng đỏ như quả táo. Hai người đối diện với nhau một lúc lâu, sau cùng mỗi người quay mặt về một phía.

 
Bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ, mãi đến khi tiếng đập cửa của người đưa cơm vang lên, Thích Vị Thần mới bình tĩnh nói: “Mình đi trước, cậu ngủ tiếp đi, quần áo… nhân viên sẽ mang lên.”
 
“Ừm được.” Chử Tình không dám nhìn cậu.
 
Lông mi Thích Vị Thần khẽ run, trực tiếp đứng dậy rời đi. Lúc tiếng đóng cửa vang lên, Chử Tình mới giống như quả bóng bị xì hơi, "haizzz" một tiếng dài rồi ngã xuống ghế, mãi lâu sau mới có sức bò lên giường. Sau khi cảm giác xấu hổ qua đi thì lăn ra ngủ, sáng sớm hôm sau cô mang tinh thần thoải mái đi làm.
 
Sáng sớm, Chử Tình thức dậy thì nhìn thấy tin nhắn của Thích Vị Thần, trên đó chỉ có một câu ngắn gọn: "Có thể không đến quán net nữa không?"
 
Chử Tình dừng lại một lát rồi trả lời: "Hôm qua nói rồi mà, tôi sẽ không thay đổi quyết định."
 
Tin nhắn được gửi đi, Thích Vị Thần không trả lời lại, tâm trạng vừa tốt hơn một chút của Chử Tình lại đột nhiên kém đi.
 
Cô nhanh chóng rửa mặt, đi lấy quần áo đã được giặt sạch sấy khô của hai người rồi xuống dưới trả phòng. Đến quầy lễ tân mới biết tiền phòng hôm nay đã được trả. 
 
Thật đúng là… không biết rốt cuộc cậu hào phóng hay keo kiệt nữa. Chử Tình khẽ cười, xách hai túi quần áo rời đi.
 
Lúc cô đến quán net, Thích Mộ Dương đã chờ sẵn ở đó, lười biếng vẫy tay với cô, sau khi nhìn thấy túi quần áo trong tay cô thì sửng sốt: “Gì đây?”
 
“À… quần áo của tôi.” Hai người trẻ tuổi thuê phòng khách sạn, sau cùng cô còn cầm theo quần áo của cả hai, chỉ nghe thôi cũng đủ để người khác suy nghĩ lung tung rồi. Chử Tình quyết định không nói với cậu ta.
 
Cũng may Thích Mộ Dương không để ý, tùy ý ngồi trên ghế hỏi: “Vừa nãy tôi thấy Tóc Xanh ngồi ăn cơm với một đám người ở bên ngoài, chỉ là ban ngày chắc hắn ta không dám gây sự, nhìn thấy tôi cũng không làm gì nhưng buổi tối thì chưa chắc. Có vẻ hắn ta không chặn đánh chúng ta một trận sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”
 
“Sao giống như con sên thế không biết, vứt cũng không vứt nổi.” Chử Tình không kiên nhẫn chậc một tiếng.
 
Thích Mộ Dương cười lạnh: “Xem ra không dạy dỗ một trận thì hắn ta không biết lễ độ là gì.”
 
“Bỏ đi, nếu đánh hội đồng thật thì không dễ khống chế, nhỡ có người bị thương nặng thì không ai yên ổn được.” Chử Tình quen biết lâu năm với một vài lưu manh, rất hiểu con trai ở tuổi này, cả lũ đánh nhau không phân nặng nhẹ, không cẩn thận rất dễ xảy ra chuyện, cô không gánh được trách nhiệm này.
 
“Không gọi người, chẳng lẽ lại trốn như hôm trước?” Thích Mộ Dương chỉ nghĩ thôi đã thấy tức. 
 
Chử Tình trầm ngâm ba giây rồi cười: “Trốn thì trốn thôi, chúng ta trốn được nhưng hắn không đuổi mãi được.”
 
“Là sao?” Thích Mộ Dương nhíu mày.
 
Chử Tình nháy mắt với cậu ta: “Cậu nghĩ xem, hắn bị đuổi việc mấy ngày rồi nhưng sao hôm kia mới dẫn người đến đây?”
 
“Sao tôi biết được!” Thích Mộ Dương không có kiên nhẫn đánh đố với cô.
 
Chử Tình "hừ" một tiếng, duỗi tay gõ đầu cậu ta vài cái: “Bởi vì hôm kia mới được lấy lương, mới có tiền đãi đám anh em đến giúp kia ăn cơm đó đồ ngốc!”
 
Thích Mộ Dương bị gõ ngốc, lúc hồi hồn định cáu kỉnh thì nghe thấy lời nói của cô, lập tức nhướng mày: “Ý cậu là lúc trước hắn ta không đến gây sự vì không có tiền mời cơm?”
 
“Cậu nghĩ xem, gọi người đến đánh nhau, không đưa tiền thì thôi, kiểu gì cũng phải mời người ta ăn uống chứ, nếu không thì ai mà rảnh rỗi đến mức mỗi ngày chạy theo hắn? Tuy mấy tên lưu manh kia ăn không ngồi rồi nhưng cũng không phải người sẽ ngồi không ở chỗ này rình mò chặn người khác với hắn.” Chử Tình vừa nghĩ đến đối phương đánh nhau có tí thôi mà cũng phải so đo như vậy, lập tức cảm thấy ghét bỏ tên này.
 
Thích Mộ Dương chau mày: “Ý cậu là đợi đến lúc hắn ta tiêu hết tiền, không nhờ được ai giúp nữa là xong?”
 
“Sao mà xong được!” Chử Tình đập bàn một cái, khiến mấy người cách đó không xa chú ý đến, cô lập tức nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn hại ông đây phải trốn như chuột chạy qua đường, chờ lúc không dẫn theo ai xem ông đây có đánh cho hắn ta sợ chết khiếp không!”
 
Khóe miệng Thích Mộ Dương giật giật: “…Lúc đấy hắn không đến nữa thì cậu đi đâu tìm?”
 
“Trên tờ khai lý lịch lúc xin vào làm ở quán net có ghi địa chỉ hiện tại, hắn không đến tìm Chử gia thì Chử gia đi tìm hắn!” Khóe môi Chử Tình cong lên, nhìn thấy đôi mắt đang trợn to như mắt mèo của Thích Mộ Dương thì không nhịn được xoa đầu cậu ta, sau đó nhân lúc cậu ta chưa kịp nổi điên chạy ngay đi.
 
Thích Mộ Dương làm gì còn tâm trạng mà tức giận, giờ trong đầu cậu ta chỉ còn một ý nghĩ, phụ nữ thật đáng sợ……
 
Bởi vì có lòng cảnh giác với Tóc Xanh nên sau khi hết giờ làm, Chử Tình và Thích Mộ Dương đi về từ cửa sau. Lúc đám người Tóc Xanh phát hiện thì họ đã ngồi trên xe về trường. 
 
Tuy giải quyết bằng cách này không phải phong cách của Thích Mộ Dương, nhưng vừa nghĩ đến việc sau khi Tóc Xanh tiêu hết tiền sẽ bị Chử Tình đánh một trận thì tâm trạng của cậu tốt lên: “Ngày mai không thể đi cửa sau nữa, phải nghĩ cách khác mới được.”
 
"Tối mai rất có thể chúng nó sẽ đến chờ chúng ta ở cổng trường, chúng ta xin nghỉ, cho chúng nó vồ hụt một ngày, ngày kia lại ra.” Chử Tình nói xong đột nhiên chú ý đến đôi tay trống không của mình, thốt lên, “Chết rồi!”
 
“Sao vậy?” Thích Mộ Dương khó hiểu nhìn về phía cô.
 
Chử Tình khụ một tiếng: “Không có gì.” Nói xong cô lấy di động ra, rối rắm một lúc rồi gửi tin nhắn cho Thích Vị Thần bảo cậu cô quên không mang quần áo của cậu về.
 
Cả ngày hôm nay cô đã cố tình quên cậu, nhưng lúc gửi tin nhắn vẫn đột nhiên nghĩ đến việc cậu mua quần áo cho cô.
 
Thích Mộ Dương thấy đột nhiên yên tĩnh, liếc nhìn sang cô thì ngơ ngẩn: “Sao mặt cậu đỏ vậy?”
 
“… Nóng.” Chử Tình đã bình tĩnh hơn.
 
Thích Mộ Dương im lặng một lát: “Nhiệt độ trong xe lạnh đến sắp đông chết người được rồi đấy.”
 
“Tôi nóng!” Chử Tình trả lời xong còn bảo tài xế: “Bác tài, làm ơn giảm nhiệt độ điều hòa xuống một chút.”
 
“Được.” Bác tài giảm nhiệt độ xuống.
 
Đến lúc xuống xe, cả Thích Mộ Dương và Chử Tình cùng hắt hơi một cái.
 
“Không phải cậu nóng à?” Giọng nói của Thích Mộ Dương hơi buồn bực.
 
Chử Tình "khụ" một tiếng: “Đúng, nóng đến mức hắt hơi.”
 
Thích Mộ Dương "hừ một tiếng, lười trả lời câu nói nhảm này của cô. Hai người cùng đi về phía ký túc xá, chưa đến cửa ký túc thì đã thấy Thích Vị Thần đứng ở cửa, trên tay còn cầm thứ gì đó.
 
Chử Tình thấy cậu thì theo bản năng nhìn sang Thích Mộ Dương bên cạnh, "khụ" một tiếng rồi đứng thẳng. Cô chưa làm gì mà, có gì phải chột dạ chứ!
 
Nghĩ vậy, cô đột nhiên tăng tốc độ, chạy chậm đến trước mặt Thích Vị Thần nói nhỏ: “Đám người Thích Mộ Dương không biết việc tối hôm qua chúng ta ở cùng nhau, cậu nhớ đừng để lộ.”
 
Vừa dứt lời thì Thích Mộ Dương đã đi đến, mang vẻ mặt không vui hỏi: “Này, thầm thì cái gì vậy?”
 
“… Không có gì, phải không Thích Vị Thần.” Chử Tình nhanh chóng nhìn về phía cậu, như cô mong muốn, Thích Vị Thần yên lặng gật đầu.
 
Thích Mộ Dương "hừ" một tiếng, nhìn Thích Vị Thần hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”
 
“Chờ các cậu.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
 
Sắc mặt của Thích Mộ Dương lập tức trở nên kỳ lạ: “Chờ bọn tôi làm gì?”
 
“Hôm nay Tóc Xanh có đến gây sự không?” Thích Vị Thần nhìn Chử Tình hỏi.
 
Chử Tình lắc đầu, vừa định nói chuyện thì Thích Mộ Dương đã ngắt lời: “Đợi đã, sao cậu biết Tóc Xanh?”
 
Chử Tình: “…Đêm qua tôi buôn chuyện với cậu ấy không được à?”
 
“À há.” Ánh mắt Thích Mộ Dương đảo qua đảo lại giữa hai người, cậu ta vẫn luôn thấy có gì đó không đúng.
 
Chử Tình sợ tên nhóc hóng hớt này đột nhiên thông minh, lập tức nói qua loa vài câu rồi chuồn, nhưng chưa kịp chuồn thì cánh tay đã bị Thích Vị Thần giữ lại. Cô mặc áo ngắn tay, nhìn cánh tay thon nhỏ lại có thịt lần nữa nằm gọn trong tay cậu, trên mặt hai người đều hơi ngượng ngùng. 
 
Sau khi Thích Vị Thần chắc chắn rằng cô sẽ không chạy thì mới buông tay: “Cậu còn chưa trả lời mình, Tóc Xanh có đến gây sự không?”
 
“… Cậu hỏi Thích Mộ Dương đi!” Đôi mắt của Thích Mộ Dương sáng như hai cái đèn pha ô tô, làm cô không thể nào nói chuyện tử tế, chỉ đành để lại hai câu rồi trốn.
 
Thích Vị Thần nhìn theo cô cho đến khi khuất tầm mắt mới quay đầu nhìn Thích Mộ Dương, chỉ thấy vẻ mặt cậu ta trầm ngâm, sau đó là bừng tỉnh: “Hai người các cậu…”
 
“Thế nào?” Dường như Thích Vị Thần đang đợi đáp án của cậu ta.
 
“Hóa ra là bạn thân, tôi còn tưởng là bạn học bình thường cơ.” Thích Mộ Dương nhướng mày, mang vẻ mặt "tôi đã nhìn thấu mọi chuyện rồi".
 
Thích Vị Thần im lặng: “… Cậu thay cậu ấy trả lời tôi vài chuyện.”
 
Thích Mộ Dương không hiểu vì sao đột nhiên trông cậu có vẻ rất thất vọng, âm thầm liếc nhìn cậu rồi kể lại khái quát câu chuyện. Sau khi nghe đến đoạn hai người phải kéo dài thời gian đến khi Tóc Xanh hết tiền mới an toàn, lông mày Thích Vị Thần nhăn lại.
 
Hôm sau là thứ hai, theo kế hoạch lúc trước, Chử Tình không ra khỏi trường, đến thứ ba thì ban ngày ở trường, tối chuẩn bị ra ngoài. Cô ra ký túc xá như mọi lần, đến chỗ hẹn tìm Thích Mộ Dương, nào ngờ vừa đến chỗ tối thì có cảm giác có người theo dõi, cô quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì. 
 
“Nhanh lên, muộn rồi.” Giọng nói của Thích Mộ Dương đột nhiên vang lên.
 
Chử Tình dựa theo tiếng nói mà đi, lúc đến gần thì thấy Thích Vị Thần, lập tức hoảng sợ: “Sao cậu lại đến đây?!”
 
“Cậu ta nhất định muốn đi theo, đưa chúng ta đến rồi đi về.” Thích Mộ Dương mang vẻ mặt buồn bực, hiển nhiên cậu ta cũng không vui.
 
Chử Tình không còn gì để nói nhìn Thích Vị Thần, chỉ thấy đối phương khá bình tĩnh: “Mình sẽ không quấy rầy các cậu.”
 
Cô mím môi, gượng cười: “Vậy đi thôi.”
 
Bản thân Thích Vị Thần giống như thần tiên không dính khói lửa trần gian, nhưng lúc ngang lên thì cua cũng không bằng. Nếu cô nói lý với cậu ở đây thì có thể nói lý đến sáng, hơn nữa cô còn không thắng được cậu, vậy nên đừng tốn công. 
 
Vì vậy mà hai người đồng hành biến thành ba người đồng hành, lúc ra khỏi trường Thích Mộ Dương cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có ai chặn bọn họ thì đi tiếp, vừa ngồi lên taxi thì trong một góc khuất đột nhiên có người xuất hiện, hùng hổ chạy đến nhưng lúc chúng đến gần thì xe đã đi.
 
“Đm!” Tóc Xanh tức giận ném gậy bóng chày xuống đất, một chân đá cục đá nhỏ ở trên đường, cục đá bay lên trời theo đường parabol, sau cùng rơi trúng một học sinh đang trèo tường đi ra.
 
Trên taxi, Chử Tình thở phào một hơi: “Đám khốn kiếp này bám dai thật!”
 
“Các cậu định tiếp tục trốn như vậy à?” Thích Vị Thần nhíu mày.
 
Chử Tình nhún vai: “Không có cách nào, dù sao thì tôi cũng phải đi làm.”
 
Thích Vị Thần im lặng, Chử Tình và Thích Mộ Dương liếc nhau, cô "khụ" một tiếng nói: “Lát nữa cậu ngồi xe về thẳng đi, đừng xuống xe.”
 
“Mình ngồi trên xe nhìn hai người đi vào.” Thích Vị Thần lạnh lùng nói.
 
Chử Tình suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
 
Đến nơi, cô và Thích Mộ Dương xuống xe, Thích Vị Thần nhìn theo họ đến khi cả hai vào quán mới đi.
 
Sáng sớm hôm sau, Thích Mộ Dương lén lén lút lút đứng ở cửa quán net, định rình xem đám người Tóc Xanh có ở quanh đây không, thì nhìn thấy Thích Vị Thần cùng hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen đi đến.
 

“Tôi tìm cho các cậu hai vệ sĩ chuyên phụ trách đưa đón.” Thích Vị Thần bình tĩnh giải thích: “Có vệ sĩ chuyên nghiệp ở đây tôi cũng yên tâm hơn.”
 
Thích Mộ Dương: “…” Tiền thuê hai vệ sĩ này đủ để nuôi mười Chử Tình rồi.
 
Lúc Chử Tình biết được hành vi của Thích Vị Thần cũng hoảng sợ đến rớt cằm: “Cậu nhiều tiền quá không có chỗ đốt à?!”
 
“Ừ.” Thích Vị Thần nhàn nhạt lên tiếng.
 
Chử Tình: “…” Ừ cái đầu cậu!
 
Cô bị câu nói của cậu làm cho nghẹn, đang định tận tình khuyên bảo thì nghe thấy cậu bình tĩnh nói: “Mình đã thanh toán tiền công mười ngày, dù không thuê nữa thì bên công ty cũng không trả lại tiền.”
 
“… Sao tự nhiên lại đi thuê vệ sĩ làm gì?” Chử Tình thật sự cảm thấy vô lực.
 
Thích Vị Thần rũ mắt: “Bọn họ chỉ chịu trách nhiệm đưa đón, sẽ không quấy rầy các cậu.”
 
Chử Tình đau đầu: “Đây không phải việc quấy rầy hay không quấy rầy…”
 
“Nếu đã thanh toán tiền mà không dùng thì quá phí, như vậy đi, Tóc Xanh tuyệt đối không kiên trì được đến mười ngày, lúc đó là an toàn.” Thích Mộ Dương lập tức nói.
 
Chử Tình trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng tên nhóc này giả vờ không thấy, trực tiếp thương lượng mọi chuyện với Thích Vị Thần, vì vậy mà đang yên đang lành, bên cạnh Chử Tình lại có thêm hai vệ sĩ, công thêm Thích Vị Thần mỗi ngày đưa đón.
 
Tuy không thức đêm cùng cô nhưng buổi tối ngủ muộn, buổi sáng dậy sớm vẫn ảnh hưởng đến cậu. Sau mấy ngày liên tục, Chử Tình lần đầu tiên có ý định xin nghỉ việc, lúc cô nói chuyện này với Thích Mộ Dương, cậu ta lập tức nói: “Cậu không nhớ là tiền thuê vệ sĩ 10 ngày không lấy lại được à? Để tránh lãng phí thì ít nhất mười ngày sau hãy xin nghỉ.”
 
Chử Tình nheo mắt: “Cậu chắc chắn là vì không muốn lãng phí?” Mấy ngày nay Tóc Xanh cùng đám lưu manh kia chặn đánh bọn họ mấy lần, tuy lần nào cũng bị hai vệ sĩ của họ đánh đến tè ra quần nhưng vẫn không chịu thua, càng về sau càng gọi thêm nhiều người đến, nhưng lần nào cũng bị đánh.
 
Chử Tình cảm thấy Thích Mộ Dương đánh người đến nghiện nên mới khuyên cô đợi đến lúc vệ sĩ nghỉ mới xin nghỉ việc.
 
“Khụ, dù sao thì cậu cũng phải kiên trì làm thêm mấy ngày cho tôi.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói.
 
Chử Tình hừ một tiếng: “Được thôi, kiên trì thì kiên trì.” Vừa hay hai hôm nữa là cuối tuần, cô có thể làm cả ngày, kiếm thêm ít tiền nữa.
 
Việc này được quyết định như vậy.
 
Hôm nay là chủ nhật, cô được đưa đến cửa quán net như mọi ngày, Thích Vị Thần nhìn con đường nhỏ khá khuất dẫn vào quán, nhíu mày nhìn cô: “Hôm nay cậu đi làm buổi cuối à?”
 
“Ừ, hết hôm nay tôi sẽ xin nghỉ.” Chử Tình nở nụ cười.
 
Lúc này gương mặt của Thích Vị Thần mới giãn ra, lát sau cậu nói: “Tối mình đến đón cậu.”
 
“Ừ.” Biết từ chối cũng vô dụng nên Chử Tình dứt khoát đồng ý.
 
Thích Vị Thần dừng lại một lát: “Nếu muốn về sớm thì nói với mình, mình đến đón cậu.”
 
“Chắc không đâu, tôi phải lấy lương cả ngày mới được.” Chử Tình bất đắc dĩ nói.
 
Thích Vị Thần thấy cô kiên trì thì cụp mắt rời đi. Đợi Thích Vị Thần và vệ sĩ đi, Chử Tình và Thích Mộ Dương mới vào quán net. Hai người vừa đi vào, Tóc Xanh với vẻ mặt tối tăm xuất hiện ở trong góc, khuôn mặt bị đánh đến mức không nhìn ra hình dáng ban đầu.
 
“Hay bỏ đi.” Mấy tên lưu manh đi cùng hắn ta khuyên, mấy ngày nay tuy bọn họ được đãi nhiều nhưng cũng ăn đánh với hắn ta không ít, giờ bọn họ thật sự muốn đi.
 
Ánh mắt Tóc Xanh tối sầm lại: “Không được, tao không tin bọn nó có thể thuê vệ sĩ mãi, nếu giàu như vậy đã không đi làm ở quán net, chờ thêm hai ngày, kiểu gì cũng có cơ hội.”
 
“Nhưng mà…”
 
“Đừng nói nhiều, chúng mày có phải anh em của tao nữa không hả?” Tóc Xanh hung hăng nhìn về phía bọn họ.
 
Mấy người còn lại cũng hơi bất mãn nhưng chỉ nhìn nhau chứ không ai nói gì. Lúc không khí đang trở nên bế tắc thì đỉnh đầu Tóc Xanh đột nhiên tối sầm, hắn nheo mắt ngẩng đầu lên, nhận ra là học sinh lần trước bị hòn đá mình đá đập vào thì lập tức dữ dằn: “Làm gì?”
 
……
 
Buổi sáng quán mới mở cửa nên không có ai, chỉ có quản lý quán net ngồi ở quầy thu ngân xì xụp húp mì gói. Thích Mộ Dương ngồi vào máy quen, vừa quay đầu lại đã không thấy Chử Tình đâu, vài phút sau mới thấy cô từ bên ngoài vào, trên tay còn xách theo hai suất bánh cuốn.
 
“Sao cậu lại chạy ra một mình?” Thích Mộ Dương nhíu mày.
 
Chử Tình đưa cho cậu ta một suất bánh: “Mua ở ngay cửa, nếu Tóc Xanh đến đây thì tôi có thể chạy luôn, hắn chắc chắn không bắt được tôi.”
 
Thích Mộ Dương nghĩ cũng phải nên thả lỏng tinh thần, ngồi trước máy tính vừa chơi game vừa ăn bánh, Chử Tình cũng ngồi ăn cùng cậu ta, tướng ăn giống y hệt một chú chuột hamster. Quản lý ăn mì xong nhìn qua, thấy hình ảnh này thì buồn cười: “Hai người trông có tướng phu thê quá, y như cùng một mẹ sinh vậy.”
 
“Tướng phu thê cái gì, đừng nói bậy!” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nhíu mày.
 
Chử Tình lại nở nụ cười: “Yên tâm, tôi với cậu ấy tuyệt đối không thể cùng một mẹ.” Cô sinh ra sớm hơn cậu ta hơn hai mươi năm cơ mà.
 
Thích Mộ Dương nghe vậy thì im lặng, nhìn sang cô với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
 
Thời gian này quản lý quán net đã rất thân với họ, cười hì hì định trêu đùa mấy câu, kết quả còn chưa kịp nói thì ở cửa truyền đến một loạt tiếng ồn ào rối loạn, họ đồng thời nhìn ra...
 
Ở cửa, Tóc Xanh mang theo mấy người đi vào, người cuối cùng kéo cửa cuốn lên. 
 
“Chúng mày định làm gì?” Quản lý quán net nhíu mày.
 
Tóc Xanh cười lạnh: “Làm gì? Làm con mẹ mày!” Dứt lời, mấy người khác cầm gậy bóng chày hùng hổ tiến về phía họ.
 
Quản lý quán net hoảng loạn lùi về sau mấy bước: “Mày, mày đừng có làm loạn! Máy tính trong quán mới nâng cấp, mày làm hỏng sẽ phải bồi thường!”
 
“Ông đây có rất nhiều tiền, xử chúng nó cho ông!” Tóc Xanh gầm lên, sau đó nhanh chóng vọt tới chỗ bọn họ.
 
Đôi mắt Chử Tình hơi lóe lên, cho tên xông lên đầu tiên một cước, Thích Mộ Dương nhắm đúng thời cơ túm lấy tay của một tên, quăng hắn qua vai, khi tên đó ngã vào bàn máy tính, quản lý cảm thấy trái tim mình cũng bị quăng theo.
 
Hai người cũng biết những thứ này bọn họ không đền được, nhưng giờ quan trọng nhất là an toàn nên chỉ có thể nhanh chóng cướp lấy một cây gậy bóng chày, cắn răng đánh nhau với những người này.
 
Quản lý quán net sợ mất mật trốn trong góc, run rẩy gọi điện thoại báo cảnh sát, vừa gửi địa chỉ đi thì di động bị cướp ném lên mặt đất, anh ta vội vàng đi nhặt điện thoại thì bị người khác đè lại đánh cho một trận. 
 
Ban đầu Chử Tình và Thích Mộ Dương còn ổn nhưng dần dần lại rơi vào thế yếu, trên người cũng bị thương một vài nơi. Thích Mộ Dương thấy cảnh sát mãi chưa đến thì cắn răng ôm chặt Chử Tình, gánh đòn thay cho cô. Chử Tình bị hành động của cậu ta làm cho ngây người, ngay sau đó tức giận nói: “Thích Mộ Dương cậu điên sao?!” Cô kích động quá mức, giọng nói lạc cả đi.
 
“Cậu câm miệng!” Bình thường đều là Thích Mộ Dương đánh người khác, chưa bao giờ bị người đánh như hôm nay, nên khi nghe thấy Chử Tình mắng mình thì cậu ta lập tức giận dữ.
 
Chử Tình giãy giụa muốn chui ra nhưng lại bị cậu ta ôm chặt hơn, nghe tiếng gậy đập vào sau lưng cậu ta, đôi mắt cô dần đỏ.
 
Cũng may trạng thái bị động bị chịu đánh này kéo dài không lâu thì cảnh sát đến, trực tiếp mang toàn bộ người ở quán net về đồn thẩm vấn.
 
Ở cục cảnh sát, hai bên bên nào cũng nói mình đúng, phía Chử Tình nói đám người Tóc Xanh cố ý gây thương tích, bọn họ vô tội, phía Tóc Xanh kiên trì nói bọn họ định đi chơi game, tranh chấp vài câu với Chử Tình mới đánh nhau, là hai bên đều có lỗi.
 
“Cmn mày nói láo!” Thích Mộ Dương phẫn nộ mắng, nói chuyện động đến vết thương bên khóe miệng, cậu ta không kiên nhẫn hít một hơi, sau đó nhìn về phía quản lý quán net: “Camera của quán đâu?!”
 
“Quán, quán không có camera.” Quản lý khóc không ra nước mắt, tuy quán có đủ giấy đăng ký, chứng nhận hành nghề, nhưng cũng có lượng lớn khách hàng là trẻ vị thành niên, ông chủ muốn sập tiệm thì mới đi lắp camera trong quán.
 
Điều này đồng nghĩa với việc cả hai bên đều không có chứng cứ thuyết phục, vì vậy hai bên lại tiếp tục cãi nhau. Cảnh sát thấy phần lớn đều là học sinh, ông chủ quán net tạm thời chưa về, không thể thương lượng việc bồi thường nên đành ghi lại thông tin cá nhân của từng người, sau đó yêu cầu phụ huynh đến bảo lãnh, nếu không sẽ tạm giam.
 
Vừa nghe phải gọi phụ huynh đến bảo lãnh, Thích Mộ Dương lập tức nổi điên khiến Chử Tình sợ đến mức lôi cậu ta vào một góc để mắng: “Sao, cậu còn định đánh nhau với cảnh sát à?!”
 
“Cậu không nghe thấy bọn họ nói muốn tạm giam chúng ta sao?!” Thích Mộ Dương điên tiết hỏi.
 
Chử Tình trợn mắt với cậu ta: “Không phải muốn tạm giam chúng ta, là gọi phụ huynh đến bảo lãnh.”
 
“Bố mẹ tôi đang tham gia nghiên cứu đề tài cấp quốc gia, tôi đi đâu tìm người bảo lãnh hả?!” Thích Mộ Dương nói xong thì im lặng, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, “Trong nhà cậu có ai đến được không?”
 
“…Không có.” Chử Tình vô tội nhìn cậu ta.
 
Thích Vị Thần nói, thế giới này có một cô nữa đang tồn tại, nếu giờ cô về nhà tìm bố mẹ, nhất định bố mẹ sẽ tưởng cô là yêu quái, có khi còn giao cho viện nghiên cứu đặc thù nào đó, cô không có ý định làm chuột bạch. Còn một cô khác… giờ cô cũng không biết làm thế nào mới có thể liên lạc được.
 
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy không xong.
 
Từ chiều đến tối, những người dù là bị phụ huynh mắng cũng được, đánh cũng được, ít nhất đều đi rồi, chỉ có hai đứa nhóc vừa nhỏ yếu vừa đáng thương còn cô độc là bọn họ yên tĩnh ngồi trong một góc.
 
Sau một lúc lâu, Chử Tình nhỏ giọng nói: “Hay là…”
 
Cô chỉ nói hai chữ rồi không nói gì nữa, nhưng Thích Mộ Dương lại như nghe hiểu, mang vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu.
 
Mười phút sau, Thích Vị Thần đang ở trường học nhận được điện thoại, nghe giọng nói lí nha lí nhí của Chử Tình thì ánh mắt cậu đột nhiên lạnh xuống: “Có bị thương không?”
 


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!