Tiền sảnh Kế phủ, Đoan vương một tay chống đầu, mặt mày suy yếu ngồi trên ghế làm bằng gỗ đàn hương, tùy ý để đại phu băng bó vết thương ở bụng.
Kế Vô Chước đứng trước cửa nhìn hộ vệ vương phủ chạy loạn khắp phủ, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Kính xin Kế đại nhân thứ lỗi.” Đoan vương giả bộ nói: “Thích khách này âm hiểm xảo trá, bản vương cũng là lo cho an nguy của đại nhân, lục soát cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Kế Vô Chước lạnh lùng nói: “Đa tạ vương gia quan tâm. Chẳng qua lục soát lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy tung tích, vương gia không hoa mắt đấy chứ?”
“Là sao?” Đoan vương miễn cưỡng nói: “Kế đại nhân cho rằng bản vương ăn nói bừa bãi?”
“Kế mỗ không dám.” Kế Vô Chước không nghĩ ra Đoan vương bày trò này để làm gì. Cứ cho là tìm được thích khách ở phủ ông ta thì thế nào? Chẳng lẽ còn muốn mượn vụ này vu oan cho ông ta?
Dùng cách này thì ngu quá đấy, dựa vào mối hiềm khích giữa bệ hạ và Đoan vương thì thật sự ước gì có thích khách một đao chém chết hắn luôn cho xong chuyện, ai rảnh mà quản thích khách ở chỗ nào? Càng khỏi nói đến chuyện vì Đoan vương mà giáng tội cho người khác.
Nhưng nếu không phải thế thì sao hắn lại gióng trống khua chiêng đến diễn một màn này? Trong phủ này có gì…
Lâm Tử Nghiên? Kế Vô Chước đột nhiên bừng tỉnh, chẳng lẽ là Lâm Tử Nghiên sao?
Hắn quay người đi tới nội viện chỗ Lâm Tử Nghiên.
“Kế đại nhân…” Đoan vương lại gọi một tiếng, Kế Vô Chước không rảnh để ý tới. Ông ta không rõ, Lâm Tử Nghiên sao lại dính líu đến Đoan vương? Hai người này dường như chưa từng gặp mặt, Lâm Tu Viễn ở Đại Diên xa xôi kia lại càng không thể có quan hệ gì với Đoan vương được.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ lại là tên họ Giang khốn kiếp kia?!
Đang lúc nghĩ ngợi lung tung thì ông ta đã đi tới ngoài viện của Lâm Tử Nghiên, vừa vào cửa đã thấy lão Trương toàn thân đầy máu nằm bất động…
Trong hẻm nhỏ gần cổng thành, Giang Phong Lâm nhét tay nải vào ngực Giang Tự Hành, nhìn thân xe ngựa bên cạnh, nói: “Phía sau buồng xe là một gian ngầm, các ngươi trốn trong đó, theo xe ra khỏi thành.”
Y lại lấy lệnh bài trong ngực ra giao cho người đánh xe rồi nói với đám người Giang Tự Hành: “Xe ngựa của vương phủ, thủ vệ không dám kiểm tra kỹ đâu. Các ngươi đi nhanh đi, sợ là Kế Vô Chước sẽ phát hiện ra sớm thôi.”
Giang Tự Hành gật đầu, nắm chặt tay nải trong ngực, nói khẽ: “Đại ca, bảo trọng.”
Giang Phong Lâm đưa tay vỗ vai hắn: “Đi đường cẩn thận, sớm về nhà đi.”
Giang Tự Hành kéo Lâm Tử Nghiên lên xe ngựa, thấy Triệu Phụng đang ngẩn người cạnh xe thì không khỏi hô: “Lão Triệu, đi thôi.”
“À, được.” Triệu Phụng sực tỉnh, cũng ngồi lên xe nhưng có chút không yên lòng..
Không biết tên đần Ninh Mạt kia thế nào rồi… Hắn nhớ lại chuyện lúc nãy trong địa lao, Ninh mạt bám chặt vào cửa nhất quyết không chịu đi theo hắn.
“Ta không đi!” Ninh Mạt hét lên, “Ta mà đi thì không phải sẽ thành cùng phe với ngươi thật à?”
“Dù ngươi không đi thì lâu chủ của các ngươi cũng chưa chắc đã tin ngươi.” Triệu Phụng lôi kéo hắn nói: “Chẳng may lão giận lây sang ngươi thì phải làm sao? Thế không phải càng oan hơn à?”
“Dù sao ta cũng không đi.” Ninh Mạt nói: “Ngươi nhanh đánh ta ngất xỉu đi, thế là ta sẽ trong sạch.”
Triệu Phụng: “…”
Cuối cùng Triệu Phụng cũng không còn cách nào ngoài đánh ngất y.
Ài, cái tên này không chỉ ngốc mà còn bướng.
Giang Phong Lâm đứng trong hẻm nhìn xe ngựa chậm rãi rời khỏi cổng thành, sắc trời dần muộn.
Thật lâu sau đó y mới quay người định đi thì thấy Đoan vương đang đứng dựa vào bức tường sau lưng mình, sắc mặt tái nhợt.
“Đừng lo.” Đoan vương che miệng vết thương, chậm rãi đi tới, “Ta sai người đi theo hộ tống, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Giang Phong Lâm nhìn vết thương trên bụng hắn, ngừng một chút rồi nói: “Ngươi sao rồi?”
“Không sao.” Đoan vương nói, “Mà miệng vết thương hơi đau, ngươi đỡ ta về được không?”
Hắn còn chưa dứt lời thì có người hô to: “Vương gia, đại nhân…”
Hắn quay đầu nhìn thì thấy đại nương đang chạy tới, phía sau bà còn có một cỗ kiệu màu đỏ thẫm.
“Lão thân vừa rồi thấy vương gia bị thương, lo ngài đi lại bất tiện nên đi tìm một cỗ kiệu tới.” Đại nương hiền lành nói: “Vương gia đừng ghét bỏ nha.”
Đoan Vương: “…”
Giang Phong Lâm cố nén cười, đi qua vén rèm lên, nói với Đoan vương: “Vương gia, mời.”
Đoan vương bỗng thấy vết thương không còn đau nữa, nhưng đầu lại hơi đau.
Đường nhỏ ngoài thành, xe ngựa đè lên tuyết đọng vang lên tiếng kèn kẹt.
Triệu Phụng ngồi ở đầu xe với người đánh xe, xe ngựa lắc lư đi trong vội vàng.
“Triệu đại ca.” Hứa Nhị nói: “Bên ngoài gió lớn, ngươi vào trong đi.”
Triệu Phụng vẫy tay nói: “Bên ngoài tốt hơn, ít nhất sẽ không bị mù mắt.”
Hứa Nhị vẻ mặt mù mịt, “Hả?” Sao lại bị mù mắt?
Triệu Phụng nhỏ giọng nói: “Nếu ở bên trong thấy cái gì không nên thấy thì sẽ bị mù mắt đó… Á…”
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Giang Tự Hành vỗ đầu một phát, “Nói xàm gì đấy?”
Triệu Phụng quay đầu lại, thấy Giang Tự hành vén rèm xe lên thò người ra.
“Ngươi làm gì đấy?” Triệu Phụng bất mãn nói, “Mau vào trong đi.” Không phải ngươi nên ngồi trong xe ôm Lâm công tử ân ân ái ái à? Chẳng lẽ nãy giờ ta uống gió Tây Bắc phí công rồi ư?
Giang Tự Hành không để ý đến hắn, ngước mắt nhìn núi non bị khuất lại ở phía xa xa, trong lòng ẩn ẩn chút bất an.
Dọc đường bọn họ đề phòng Kế Vô Chước đuổi theo nên không đi đường chính mà đổi sang đường nhỏ, vòng qua vòng lại, cũng không biết có tránh được lão già đó hay không…
“Hắt xì!” Trong xe, Lâm Tử Nghiên bỗng hắt hơi một cái.
Giang Tự Hành vội vàng buông mành xe xuống, quay người quấn chặt áo choàng của y hơn chút, “Lạnh à?”
Lâm Tử Nghiên chóp mũi hồng hồng, khẽ gật đầu.
Giang Tự Hành cởi áo choàng của mình xuống phủ thêm cho y, lại nắm tay y mà vẫn thấy lạnh ngắt.
Hắn nhíu mày, lại cởi thêm một lớp áo nữa phủ thêm cho y, “Còn lạnh không?”
Lâm Tử Nghiên kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy cảnh tượng này hình như đã từng diễn ra.
“Sao vậy?” Giang Tự Hành thấy y ngơ ra, sợ y bị lạnh đến choáng váng nên định cởi thêm áo choàng lên cho y.
“Hình như…” Lâm Tử Nghiên túm quần áo, để sát vào một chút, “Có hơi quen thuộc…”
Giang Tự Hành sững sờ, nhớ lại lần đầu gặp y, khi đó người này cũng bị lạnh đến nỗi mất tỉnh táo, ôm quần áo chui vào lòng hắn…
“Đương nhiên là quen.” Giang Tự Hành khoé môi hiện lên ý cười: “Lần đầu tiên thấy ta là ngươi đã cướp quần áo của ta.”
Lâm Tử Nghiên khó hiểu: “Ta cướp quần áo của ngươi làm chi?”
Giang Tự Hành cầm tay y nhét vào trong ngực mình ủ ấm: “Bị lạnh đến ngốc cả người chứ còn gì nữa.”
“Vậy ngươi…” Lâm Tử Nghiên do dự nói: “Có đánh ta không?” Trời đang rất lạnh, vô duyên vô cớ bị cướp quần áo, không tức chết mới lạ.
Giang Tự Hành: “… Không đánh.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Tử Nghiên suy nghĩ, đỏ mặt nói: “Ta… Thích ngươi khi nào?”
Giang Tự Hành: “… Thì… Sau đó…”
- -----oOo------