Tôi đã có một giấc mơ, địa điểm trong biệt thự Thời gia, trong nhà có bố mẹ tôi và Cố Nam Thành, họ nói chuyện thân thiết, bàn bạc bữa tiệc sinh nhật lần thứ 22 của tôi.
Tôi đứng bên sô pha nghe thấy giọng ấm áp của Cố Nam Thành nói:
"Thanh Vãn thích màu đỏ, bữa tiệc sẽ dùng hoa hồng đỏ để trang trí, đến lúc đó con tự mình biểu diễn khúc dương cầm. "
Cố Nam Thành sắc mặt ôn hòa, đôi mắt tỏa ra tia sáng dịu dàng, ánh mặt trời ngoài cửa số chiếu lên người anh ta càng lộ rõ vẻ tuấn tú ôn hoà, tôi muốn giơ tay vuốt lông mày của anh ta, ngón tay lại cứng nhắc xuyên qua anh ta, hư vô rơi vào không trung, tôi bối rối cuống cuồng gọi tên anh ta, nhưng anh ta vẫn không đáp lại, tôi khóc xé ruột xé gan, đảo mắt chỉ thấy một mảnh trắng xóa.
Tôi chợt mở to måt, thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, trên người vẫn mặc bộ quần áo sáng màu lúc trước, mà bên cạnh chính là Cố Nam Thành vẻ mặt lạnh lùng.
Dường như trong mộng đã gặp Cố Nam Thành dịu dàng, anh ta trước mắt lạnh lùng, tôi không chấp nhận nối, nhắm mắt lại thờ ơ hỏi:
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Nam Thành cụp mắt không đáp, Cố chủ tịch đột nhiên đấy cửa phòng bệnh đi vào, ông lạnh nhạt nhìn thoáng qua Cố Nam Thành, giận dữ không đôi co nói:
"Vừa rồi con ngã mặt đầy máu, làm bố hết hồn, nếu không phải nó vì người đàn bà kia, sao con lại phải chạy đến bệnh viện để xảy ra chuyện này? Thời Thanh Vãn, bình thường con quá dung túng cho Nam Thành rồi, nó là chồng con con phải quản thúc nó thật chặt!"
Chồng.. Tôi nhớ tôi vừa ly dị rồi.
Tôi giương mắt nhìn Cố Nam Thành, đường nét sắc sáo của anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, dường như không thèm đế ý đến lời của bố anh ta, tôi cười nói:
"Bố, chúng con đã ly hôn rồi. "
Nghe vậy đồng tử Cố Nam Thành co lại, sắc mặt Cố chủ tịch cũng sững sờ, có lẽ là khi sáng tôi đã nhắc qua với ông, ông nhanh chóng hỏi lại:
"Ban sáng con vừa nói chuyện này, sao lại nhanh như vậy..."
Tôi mím môi, hỏi:
"Nhanh sao? Cố Nam Thành ba năm trước đã muốn ly hôn, kéo dài đến bây giờ không ai được lợi, đúng rồi, con không biết kinh doanh, Thời gia trong tay con sớm muộn gì cũng sẽ xuống dốc, con để lại cho mọi người, cho dù sát nhập với Cố gia, con cũng hoàn toàn không có ý kiến."
Ông thở dài:
"Con như này hoàn toàn là chấp tay xin hàng sao..."
Tôi nén cơn đau ở bụng đứng dậy rời khỏi bệnh viện, Cố Nam Thành đi theo bên cạnh tôi, tôi đang định tự mình lái xe rời đi, anh ta lái chiếc Maybach màu đen đến trước mặt tôi.
Tôi nhướn mày hỏi:
"Anh như vậy là?"
"Lên xe, đưa cô về nhà."
Cố Nam Thành chưa từng cho tôi ngồi xe của anh ta, bây giờ ly hôn càng không cần phải ngồi, tôi thản nhiên nhắc:
"Không cần, xe của tôi cũng ở đây, tôi cũng không thế vứt nó ở đây được? Cố Nam Thành, dễ hợp dễ tan, anh vẫn nên dùng thái độ của người lạ như trước kia với tôi đi. "
Xe nổ máy chạy đi, chờ anh ta hoàn toàn rời đi tôi mới lái xe trở về biệt thự, gần như theo thói quen đi vào phòng tắm tắm nước nóng, chưa tới mười phút nước nóng trong bồn đã bị nhuốm đỏ.
Ung thư tử cung... Chảy máu khi tình dục và chảy máu âm đ*o là triệu chứng.
Mà căn bệnh ung thư tử cung này lại là do Cố Nam Thành tự tay ban cho tôi, anh ta tàn nhẫn giết chết con tôi, trong lúc cơ thể tôi còn chưa hồi phục lại thường xuyên mạnh bạo với tôi, còn bản thân thì không từ chối anh ta.
Nói cho cùng cơ thể thành ra như bây giờ đều là tôi tự mình chuốc lấy.
Không thể trách được ai, ai cũng không thể trách.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ trong bồn tắm, tỉnh lại đã là sáng sớm, nước lạnh đến thấu xương, tôi đứng dậy xả bồn tắm máu kia đi, mặc áo choàng gọi điện thoại cho trợ lý, trợ lý đến chỗ tôi cầm đơn ly hôn rời đi, buổi tối liền đưa cho tôi giấy chứng nhận ly hôn.
Tôi thất thần nhìn chằm chằm vào giấy tờ và hỏi:
"Một tập khác đưa cho anh ấy chưa?"
Trợ lý trả lời:
"Vâng, tôi đã tận tay giao cho anh Cố rồi. "
"À, từ hôm nay trở đi tất cả mọi thứ trong công ty đều giao cho anh ấy đi, biệt thự này anh cũng tìm người thu dọn, ba tháng sau giúp tôi trả lại cho anh ấy."
Tôi suy nghĩ một chút, điềm đạm căn dặn trợ lý:
"Giúp tôi chuyển 15 tỷ từ bộ phận tài chính của Thời gia sang thẻ của tôi, từ nay về sau tôi không còn quan hệ gì với Thời gia nữa."
Trợ lý kinh ngạc:
"Thời tổng, cô như này là.."
"Đi làm đi, đừng hỏi gì."
Sau khi trợ lý rời đi, thẻ của tôi lập tức được chuyển đến 15 tỷ, tôi đứng dậy thu dọn mấy bộ quần áo mang theo chút mỹ phẩm rời khỏi biệt thự Cố gia lái xe về Thời gia.
Biệt thự Thời gia, đêm qua vẫn còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi đứng trong phòng khách rất lâu, nhớ lại giấc mơ đêm qua, tất cả mọi thứ trong giấc mơ quá chân thực, anh ta nhẹ nhàng nói rằng tôi thích hoa hồng đỏ, anh ta nói rằng anh ta sẽ chơi piano cho tôi.
Vì sao trong giấc mơ anh ta lại tốt đẹp như vậy?
Tôi nhắm mắt lại, lên tầng nằm trên giường, có lẽ là không chịu nổi cơn đau ở bụng, tôi gọi điện thoại cho trợ lý giúp tôi tìm một ít thuốc có thể làm tê liệt thần kinh.
Ngây ngốc ở trong biệt thự bảy tám ngày, khi cô đơn sắp chôn vùi tôi, cuối cùng tôi đứng dậy cầm thẻ ngân hàng 15 tỷ xuống phố.
Nếu đã không ai yêu tôi, vậy tôi tự tìm người yêu. Cho dù nói dối tôi, nó cũng không quan trọng.
Tôi chỉ muốn lấy 15 tỷ để mua người yêu tôi, chỉ cần ba tháng ngắn ngủi.