Chương 3088:
Cậu bé đã cởi hết tất cả quần áo, nhưng vẫn chưa cởi
quân lót.
Cậu bé ngượng ngùng cười nói: "Không được Cô Kỳ Kỳ, cô là con gái, con là con trai, con không thể để cho cô cởi quần lót”
“Lời này không sai, thế nhưng Diệp Diệp con bây giờ vẫn còn nhỏ, Cô tỳ Kỳ có thể giúp con cỏi' “Bố con là đàn ông, cô Kỳ Kỳ có phải có thể giúp bố con cởi quần không?” Phía ngoài Thượng Quan Mặc cũng có chút ngại ngùng, anh giơ tay gõ cửa, giọng nói lạnh lùng khiển trách: “Thượng Quan Diệp, nhanh tắm đi, nêu không... sẽ bị cảm!”
“Hừ bỏ, cô Kỳ Kỳ có thê giúp con cởi quận, chính là không giúp bô cởi quần, bố ganh ty chứ gì!” Cậu nhóc khoe. khoang nói “Diệp Diệp!" Lục Họa bên trong một tay bịt miệng cậu bé, không cho cậu nói lung tung.
Thượng Quan Mặc nghe giọng Lục Họa bên trong, tiếng "Diệp Diệp" này của cô hoang mang lại hòn dối, không tự chủ lộ ra vài phần mm mị, sử là thanh âm dành riêng cho Lục Qọa.
Thượng Quan Mặc cảm giác mình trúng độc.
Anh thực sự đã trúng độc, bằng không. anh vì sao thời thời khắc khắc đều cảm thấy người phụ nữ Bạch Kỳ này chính là Lục Họa chứ.
Thượng Quan Diệp xoay người rời đi.
Lục Họa tắm cho cậu bé, ôm cậu bé lên trên giường, cậu bé điềm nhiên hỏi: “Cô Kỳ Kỳ, cô cũng mau vào tắm đi ạt Quần áo trên người cô đã ướt, sẽ bị cảm đó ạ”
*“Ừ” Lục Họa chuẩn bị đi vào tắm, thế nhưng cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lúc cô tới không mang đồ ngủ, vậy phải làm sao bây giò?
Lục Họa ra khỏi phòng, lúc này vừa lúc gặp thím Chu, Lục Họa ngượng ngủng, nhỏ giọng nói: “Thím Chu, quân áo. trên người tội hơi ướt, tôi không mang theo quần áo, thím có thê cho tôi mượn một bộ đồ ngủ không?”
Cô có thể mặc đồ ngủ, ngủ, sáng sớm ngày mai bộ quân áo âm ướt này chắc đã khô.
Thím Chu rất thích Lục Họa, người tiểu thiếu gia nhà mình thích bà cũng thích theo: “Cô Kỳ Kỳ, tôi có đồ ngủ, nhựng tội đã già rôi, đô ngủ của tôi chắc chăn không thích hợp với con gái bọn cô.”
“Không sao đâu thím Chu, cho tôi mượn mặc một đêm là được”
Thím Chu nhìn đôi mắt sáng kia của Lục Họa, đôi mắt đó thật xinh đẹp, ươn ướt như có thể nói chuyện, bà liền gật đầu: “Được, để tôi đi lấy”