Chương 273: Tối Nay Anh Không Về
Chuyện thật sự rất đơn giản, Hà Tịch Quán không biết sao mọi người lại phản ứng lớn như thế.
Lão phu nhân sửng sốt một chút, nhanh chóng tiếp nhận chuyện này, chuyện này là ngoài ý muốn, nhưng sau khi cân nhắc cần thận mới thấy có lý, con gái của Lâm Thủy Dao sao có thể bình thường được chứ?
Lão phu nhân âu yếm vỗ về bàn tay nhỏ bé của Hà Tịch Quán: “Quán Quán, cháu thật sự khiến bà bát ngờ quá, cháu còn có điều gì khác còn giấu bà không?”
Hạ Tịch Quán thè lưỡi, có chút uất ức nói: “Bà ơi, cháu không biết hai người rốt cuộc muốn nghe gì, cháu và bác gái thật sự không quen, cháu cũng không đến Thánh Lê viện học, nên không có gì đáng để kể cả. Còn có chút chuyện khác, người khác nữa, nhưng cháu cảm thấy không cần thiết để kể ạ.”
Cô đã nói như vậy, lão phu nhân cũng biết cô nhất định còn có một số chuyện khác, có lẽ đối với một thiên kiêu chỉ nữ này mà nói, giống như Lục Nhân Nhân vậy, không nói lời không cần thiết, trong mắt người khác cứ thần thần bí bí.
Lão phu nhân đột nhiên nhìn thẳng cô gái tỏa ra ánh sáng trước mặt, con gái Lâm Thủy Dao hệt như viên minh châu, từ thời điểm rất sớm đã bắt đầu tỏa sáng.
Lão phu nhân siết chặt bàn tay nhỏ bé của Hà Tịch Quán, khen không ngớt lòi: “Chậc chậc, sau 15 tuổi đã thành tiến sĩ, thảo nào Nhân Nhân nói cháu thay đổi toàn bộ lịch sự giới y học, Nhân Nhân nhà bà ánh mắt cao lắm, đại khái con là cô gái đầu tiên mà nó coi trọng.”
Vừa nói lão phu nhân nhìn về Lục Hàn Đình, sẳng giọng: “Hàn Đình, tên tiểu tử thối nhà cháu tốt số quá đấy, Quán Quán ưu tú như vậy, sau này cháu phải đối tốt gấp bội với Quán Quán đó.”
Hà Tịch Quán ngước mắt nhìn về Lục Hàn Đình Đình, người đàn ông đứng thân cao chân dài đứng lẳng lặng trong phòng khách, anh đang cúi đầu cởi cúc bạc trên tay áo sơ mi, dáng vẻ thờ ơ, nghe bà nói anh ngắng đầu lên, đôi mắt thâm thúy rơi vào trên người GỖ
Ánh mắt họ giao nhau, Lục Hàn Đình nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: “Bà nội, cháu đến thư phòng xử lý tài liệu chút.”
Lục Hàn Đình nhắc đôi chân dài đi lên lầu.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh biến mắt khỏi tầm mắt, Hà Tịch Quán có chút buồn bực nói: “Bà nội, cháu cũng lên lầu ạ.”
“Được rồi, đi đi, tắm rửa rồi ăn tối. Hôm nay mẹ Ngô nấu máy món cháu thích đó.” Lão phu nhân cười hiền từ.
Trong thư phòng.
Lục Hàn Đình ngồi trên ghế, giữa những ngón tay mảnh khảnh kẹp một điều thuốc, tài liệu nằm rải rác trên bàn, nhưng anh không hề đụng đến, đôi mắt chán chương phủ đầy sương mù.
Rất nhanh trong gạt tàn thuốc lá đã phủ đầy một lớp tàn thuốc, Lục Hàn Đình đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ.
Bàn tay to đánh vào năm cửa muốn đầy cửa đi vào, nhưng động tác anh đột nhiên dừng lại, Lục Hàn Đình lẳng lặng đứng ở ngoài cửa một hồi, sau đó cầm áo bành tô đi ra ngoài.
Lão phu nhân ở phòng khách thấy anh, nhanh chóng ngăn anh lại: “Hàn Đình, muộn thế này cháu còn muốn đi đâu?”
Đôi mắt anh tuấn của Lục Hàn Đình rũ xuống, giọng nói trầm thấp từ tính không nghe ra được bất kỳ cảm xúc biến hóa nào: *Ở công ty có chuyện gấp cần giải quyết, bà, tối nay cháu không về.”
“Cháu không về thì không cần nói với bà, cháu nói với Quán Quán chưa?”
Lục Hàn Đình mím môi mỏng không nói gì.
“Tử Tiễn… có phải thích Quán Quán đúng không?”