Chương 2296:
Trong đôi mắt Lý Kỳ lộ ra nồng nặc thất vọng, hiện tại cả phòng đều rất yên lặng, cũng chỉ có thanh âm chà xát quần áo trong phòng tắm truyền tới.
Diệp Minh cầm lấy quần lót của mình ở đó nghiêm túc tắm chà xát, sau đó lại dùng nước sạch giật, cuối cùng cầm quần áo phơi trên kệ áo.
Đàn ông thường không câu nệ tiêu tiết, áo sơmi quần tây ướt rượt treo trên kệ áo, nhăn nhúm, nhìn vô cùng khôi hài.
“Anh Minh, gáy anh sao lại bị thương thế?” Lúc này Lý Kỳ đột nhiên phát hiện vết thương sau gáy Diệp Minh, cô ta lo lắng nói: “Mau ngồi xuống, để em băng bó cho anh…”
Vết thương sau gáy không biết bị từ khi nào, anh lại chẳng nói một tiếng nào.
“Đi ra ngoài!” Diệp Minh bật ra hai chữ lạnh lùng.
Lý Kỳ nhanh chóng cứng đờ.
Diệp Minh ngước mắt, nhàn nhạt nhìn Lý Kỳ: “Hiện tại khuya lăm rồi, tôi không sao, đi ra ngoài.”
Lý Kỳ đã biết, vừa rồi Chu Siêu nói những lời này, anh cuối cùng vẫn không để ở trong lòng, nên anh sẽ không cho cô ta một tia hi vọng nào.
Nếu như chưa từng gặp cô gái Hà Băng kia, có thể anh còn có thể chấp nhận.
Thế nhưng anh đã gặp.
Lý Kỳ không đi ra ngoài, cô ta nhanh chóng tiến lên, nhào qua, ôm lấy Diệp Minh, ôm chặt lấy, uất ức nói: “Anh Minh, vì sao anh lạnh lùng với em như thế, anh như vậy làm em rất buồn, đến tột cùng muốn em làm như thế nào, anh mới có thể yêu thích em một chút?”
Lý Kỳ thật sự rât ghen ty với Hà Băng, bởi vì lúc anh ở cùng Hà Băng khác xa, anh trao hết tất cả dịu dàng mình có cho Hà Băng.
Diệp Minh nhíu mày, thanh tuyến đều trầm xuống: “Lý Kỳ, buông tay!”
“Không, em không buông, anh Minh, để em ôm một lát thôi, một lát thôi cũng được rồi.” Lý Kỳ cầu xin.
Diệp Minh chắc chắn sẽ không đồng ý lời cầu xin này, anh vươn tay muốn đầy Lý Kỳ ra.
Nhưng một giây kế tiếp, cửa phòng trực tiếp bị đầy ra, có người tới.
Diệp Minh lúc này ngâng đâu, anh ở cạnh cửa thấy được thân ảnh thanh lệ kia của Hà Băng, Hà Băng tới!
“Tiêu Thành, em viết…” Hà Băng cầm trong tay một cuốn sách nhỏ tới, cô vốn định nói chuyện, nhưng lúc nhìn đến phòng một màn bên trong, giọng của cô hơi dừng lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Minh trong nháy mắt đẩy Lý Kỳ trong ngực ra.
Hà Băng nhìn anh, đôi mắt sáng đã lạnh lùng: “Tiêu Thành, anh thật đúng để tôi xem kịch hay!”
Nói xong, Hà Băng xoay người rời đi.
“Hà Băng!” Diệp Minh đuổi theo, bởi vì anh biết lúc này đây nếu như anh nếu không đuổi theo sẽ mãi mãi không đuổi được cô.