Chương 2251:
Con ngươi Hà Băng co rụt lại, hai tay nhỏ bé xuôi ở bên người nhanh chóng cuộn tròn một cái, bọn họ lại dám để Tiêu Thành dùng thứ này.
Không thể, một khi đã nghiệnm cả đời này của Tiêu Thành sẽ bị hủy hoại!
Hà Băng đi theo Hà Tấn nhiều năm, cô đã từng đi đến giới ma túy này, xem qua tình huống bi thảm nơi đó, người dính vào ma túy đã mắt hết tính người, chỉ cần để bọn họ hít một ngụm, sai bọn họ cắt thịt trên người cũng được.
Hà Băng rất muốn ngăn cản Tiêu Thành, thế nhưng ngón tay giữa giáp cô bắm sâu vào trong lòng bàn tay ngăn trở chính mình, bởi vì cô vô cùng rõ ràng – Tiêu Thành không phải của một mình cô, anh có sứ mạng của mình.
Lão Hổ nhìn Tiêu Thành: “Thành gia, nếu muốn thấy chủ tử tôi, trước hết cậu phải hít thứ này.”
Tiêu Thành còn lười biêng dựa vào sô pha, anh cụp mắt xuống nhìn thứ trên bàn trà, không có biểu cảm gì, ngay cả mi tâm cũng không nhíu một cái.
Tiêu Đình Đình thật sự thích Tiêu Thành, ả nhìn thấy vật này nhanh chóng chau mày: “Lão Hồ, bố tôi sao có thể để A Thành hít thứ này, đây chính là người đàn ông tôi thích, là chồng tôi, không thể để anh ấy đụng vật này, bố tôi đâu, tôi muốn gặp bố tôi!”
“Đại tiểu thư, điện thoại của lão gia tử…” Lão Hỗ đưa điện thoại cho Tiêu Đình Đình.
Tiêu Đình Đình nhận, không biết bên kia Tiêu lão gia tử nói gì, ả cúp điện thoại: “A Thành, bố nói, chỉ cần anh hít vật này, vê sau chúng ta chính là người một nhà, đại ca cầm đầu đang chờ anh.”
Đại ca cầm đầu đang chờ anh…
Tiêu Thành nhướng mày kiếm.
“A Thành, bố em bảo anh đi qua ngay đấy.” Tiêu Đình Đình nói.
Tiêu Thành vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Đình Đình: “Đi thôi.”
Tiêu Đình Đình đứng dậy rời đi.
“Thành gia, chủ tử tôi thực sự rất xem trọng anh, chỉ cần anh hút vật này, chẳng những có thể nhìn thấy chủ tôi, ngài ấy còn muốn giao toàn bộ phần Đông Nam A trong tay cho anh, hơn nữa cậu đã là rể hiền Tiêu gia rồi, những ngày tháng về sau sẽ rất sung sướng.”
Tiêu Thành câu khóe môi mỏng lạnh, thủy chung là thái độ hờ hững, sau đó anh thu chân dài trên bàn trà, cúi xuống thân hình cao lớn, điếu thuốc lá giữa ngón tay tiến đến đống bột kia: “Tôi còn chưa hít thử cái này, không biết mùi vị như thế nào?”
Anh hít một hơi.
Tiêu Thành!
Hà Băng trắng bệch mặt, tay chân lạnh lẽo, cả người như bị đẩy tới vực sâu, nhưng cô cái gì cũng không thể làm, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh hít thứ đó.
Tiêu Thành không ngừng, anh hít hêt mắy thứ trên bàn trà kia.
Nặng nề ngã lưng vào trên ghế salon, người đàn ông cao 1m9, lúc ngã xuống phát ra tiếng “két” nhỏ, như thể cái sô pha này không chịu nồi khí lực cường hãn của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!