Chương 2121:
Ba chữ Cố Dạ Cần này được ký rồng bay phượng múa.
Vị sếp lớn này chính là Cố Dạ Cẳn!
“Ah, tôi hiểu rồi, A Sinh chẳng lẽ chính là chỗ vị… chủ tịch của tập đoàn Cố thị Có Dạ Cần ư1?”
“Trời ạ, A Sinh lại là chủ tịch trăm tỷ!”
“Tôi nghe nói vị Cố tổng này là thủ phủ đại nhân, OMG, Thủ phủ đại nhân ở trên đó, xin nhận một lạy của chúng tôi”
Thư ký riêng nhìn cánh cổng tứ hợp viện đóng chặt trước mắt, hiện tại ánh nắng ngập tràn, rực vàng óng ánh soi vào toàn bộ sân lớn, e rằng, đây chính là sức mạnh của tình yêu, tình yêu chân chính luôn sẽ khiến người ta trở nên tốt đẹp.
Người nơi này đã biết A Sinh chính là thủ phủ Cố Dạ Cần, rất nhanh, bọn họ cũng biết cô em hàng xóm Linh Linh cũng là đại minh tỉnh lừng lẫy Diệp Linh.
Bởi vì Kiếp Phù Du) chiếu phim bảy ngày, phòng bán vé đột phá 50 tỷ, bỏ xa tất cả những bộ phim ra cùng lúc thời đó, trở thành bộ phim top 1 của phòng bán vé.
Đám nhóc theo bố mẹ của mình từ trong rạp chiếu phim đi ra, bọn nó cũng không dám tin tưởng, đó thật sự là chị xấu xí mà bọn nó biết sao?
Thì ra chị xấu xí xinh đẹp như vậy, quả thực so với từ tiên nữ hạ phàm còn xinh đẹp hơn.
Diệp Linh đóng vai An Sinh, từ một nữ sinh viên bình thường phụ đến Thượng Hải làm đệ nhất gái hồng lâu, rồi đến đầu quân vào làn sóng cách mạng trở thành một nữ chiến sĩ lừng danh, cô tựa như pháo hoa đốt sáng cả cuộc đời mình.
Cuộc đời của An Sinh, cực kỳ giống với quá khứ của Diệp Linh, cô đã từng mờ mịt giãy giụa quanh quần trong thống “97 khổ, cô đã từng nỗ lực, từng buông bỏ, từng đổ vỡ rồi tự chữa lành cho bản thân hết lần này đến lần khác, để cuối cùng tìm về được chính mình.
Sau đó tât cả mọi người đã biệt, hai con người khó lường trong căn tứ hợp viện kia, là thủ phủ đại nhân Cố Dạ Cần và đại minh tinh Diệp Linh.
Song, bọn họ cũng không quấy rối cuộc sống yên bình tĩnh lặng của Diệp Linh hiện tại, bụng của Diệp Linh mỗi một ngày lớn lên, bé con ở trong bụng của cô khỏe mạnh trưởng thành.
Hôm nay Diệp Linh nhàm chán ghé vào trên bệ cửa sổ, cô mặt mày ủ dột nhìn nơi xa, đang ngắn người.
Cố Dạ Cần lúc trở lại liền thấy một màn này, mái tóc quăn màu trà đen tùy ý khoác lên trên vai, lộ ra cô nửa khuôn mặt nhỏ mềm mại đáng yêu oánh nhuận của cô, cô chớp hàng mi dài nhìn về nơi xa xa, giống như một con mèo con biếng nhác.
Cố Dạ Cần đi tới, nhẹ giọng cười nói: “Có phải… nhớ anh trai em rồi không?”
Diệp Linh nhanh chóng hoàn hồn, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần, gật cái đầu nhỏ: “Ừm, tôi đã đã lâu không gặp anh rồi… anh đã mang theo Tiểu Đường trở về Hồng Kông, chắc chắn sẽ có nguy cơ tứ phía, tôi sợ lại mang phiền phức cho bọn họ, cho nên cũng không dám tìm hiểu tin tức của bọn họ…”
Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm anh khi: “Tôi ngược lại từng giây từng phút để ý đến động tĩnh chỗ Hồng Kông, song, ở Hồng Kông rất bình tĩnh, anh trai em trở vê Tiêu gia, không có gì xảy ra cả, gió êm sóng lặng, nhưng, dưới lớp ngoài yên tĩnh luôn hàm chứa mưa rền gió dữ, tôi cảm giác… sắp có chuyện rồi.”
Mấy ngày này Diệp Linh luôn tâm thần không yên, cắn răng lên đôi môi đỏ mọng, cô nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.”