Chương 2117:
Mấy thím có chút bất an, nhỏ giọng nói: “A Sinh, Vương Hạo này không dễ chọc đâu, hắn nhất định sẽ gọi một đám lưu manh qua đây đại náo một phen, cậu mang theo em gái Linh Linh mau rời khỏi nơi này đi!”
“Đúng vậy, bọn chị sống ở đây, Vương Hạo chắc sẽ không đến mức giết chết bọn chị, em Linh Linh bây giờ còn ôm mang thai, mà cậu một người tài xế thế lực chắc chắn yếu kém hơn rồi, liều mạng với Vương Hạo chính là lấy trứng chọi đá, hai em mau tránh ra ngoài một chút đi!”
Anh mặt Cô Dạ Cân rơi trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh: “Em sợ không?”
Diệp Linh cắn bánh bao một cái, lắc đầu nhữ giã tỏi: “Tôi không sợ.”
“Vì sao?”
Cô cũng không biết nữa, theo lý anh chỉ là một tài xế nho nhỏ, rất khó tạo nên cảm giác an toàn, thế nhưng, cô luôn cảm giác chỉ cần có anh ở đây, trời dù có sập xuống, anh cũng sẽ chống cả mảng trời cho cô.
Diệp Linh ngước đôi mắt đen ươn ướt nhìn anh: “Bởi vì… có anh ở đây đó.”
Có Dạ Cần nắm tay cô vào trong lòng bàn tay mình, sau đó chậm rãi nhếch đôi môi mỏng.
Vương Hạo vừa định gọi điện thoại, lúc này một chiếc xe sang trọng “xoát” ngừng lại, bố Vương chạy đến.
Bồ Vương Hạo, cũng chính là vị đại gia ở đây đã xuất hiện.
“Bố! Bồ tao tới rồi!” Vương Ny Nhi nhất thời vui vẻ hoa chân múa tay.
Vương Hạo cũng để điện thoại xuống, hắn lúc này cũng ưởn thẳng sống lưng của mình, càng phách lối hơn: “Nhìn thấy chưa, bố tao tới rồi! Bố tao nhất định là biết con trai cưng của mình bị bắt nạt, nên chạy tới dạy dỗ đám chúng mày đấy.”
“Bố tao là chủ vườn ở đây, hiện tại phòng ôc sân vườn chúng mày ở cũng đều thuê của bố tao, lát nữa tao sẽ bảo bố tăng tiền thuê nhà của chúng mày lên gấp ba, gấp năm lần… lũ nghèo khổ chúng mày chết chắc!”
“Chúng mày đứa nào không thuê nổi, tao sẽ bố tao đuổi bọn mày ra ngoài, cho các mày chuyển nhà, không nhà để về nữa!”
Những lời này của Vương Hạo thực sự độc ác, rất rõ ràng dùng chủ nghĩa tư bản tới dọa ép dân đen, mấy thím lúc này sắc mặt trắng nhợt, một cậu bé kéo tay mẹ mình, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, chúng ta thực sự sẽ không có nhà để ở sao di Mẹ cũng không biết phải an ủi con mình như thế nào: “Cái này…”
Lúc này một giọng nói thâp thuân từ tính vang lên: “Sẽ không.”
Cậu bé lúc này ngắng đầu nhìn về phía Có Dạ Cẩn.
Cố Dạ Cần quá cao, cậu bé phải nỗ lực ngắng đầu nhìn lên, cậu cảm thấy chú trước mắt như có ánh sáng, khiến người ta không nhịn được tin cậy và theo đuổi.
“Sẽ không, nhà của các con ở đây, ai cũng không thể đánh đuổi các con đi.”
Cố Dạ Cần vươn tay, xoa xoa đầu cậu bé.
Bất an trong mắt cậu bé lúc này lui đi, cậu về sau trưởng thành cũng muốn cao như chú này, khiên người ta nhìn lên giống hệt vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!