Chương 1811:
Diệp Linh không hề đề phòng nuốt xuống một hớp lớn, mày liễu chau lên, rượu cô chưa kịp uống đã theo khóe môi của cô nhỏ xuống quần áo, thêm vài phần chật vật.
Diệp Linh ngước mắt, chỉ thấy Cố Dạ Cần thu liễm tất cả ý cười, anh từ trên cao nhìn chằm chằm cô, trong tròng mắt đen thanh bần tràn ra vài phần bá đạo và nghiêm nghị không vui.
Anh ngày hôm nay rất khó chịu.
Rất rõ ràng cô không nghe lời trực tiếp làm anh phát bực, anh đã kéo sắc mặt xuống.
“Bảo em uông rượu xong mới có thê đi, nghe không hiểu à, hay là lại không nghe lời?” Anh thấp giọng nói.
Toàn bộ phòng bao xa hoa ghế lô im lặng không tiếng động, ngay cả kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe rõ ràng, mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này.
Lúc này Cố Dạ Cần bá đạo giam Diệp Linh trong lòng mình, động tác gần như thô lỗ giáo huấn cô, giống như là… Diệp Linh là vật riêng của anh, là tư sủng anh nuôi.
Diệp Linh chau mày liễu, cô đã cảm thấy khí tràng lành lạnh tán phát từ trên người anh, cô đã làm anh phát bực rồi.
Anh chính là một tên điên, bảo cô uông rượu đã là nhẹ, nếu như cô lại chạm đến vảy ngược của anh, đoán chừng anh đều có thể cởi đồ cô ngay tại chỗ.
Nồng độ của loại rượu này rất cao, cô uống một ly chắc chắn sẽ say, lát nữa cô còn muốn tìm Sử tổng làm ít chuyện, cho nên không thể uống say.
Diệp Linh ngước khuôn mặt nhỏ mềm mị nhìn anh, đột nhiên ngoan ngoãn: “Em uống.”
Cô liền uống một ngụm rượu từ bàn tay của anh, lúc uống một đôi mị nhãn nhìn anh, hơi có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Nhưng uống xong, cô lại không uống nữa, cô thè lưỡi, thanh âm trở nên yêu kiều: “Rượu này thật là khó uống, cay quá.”
Giọng nói yếu ớt đầy phẫn uất của cô còn lộ ra vài phần làm nũng, thành công làm cho động tác uống rượu của Có Dạ Cần dừng lại.
Có Dạ Cần nhìn cô thè lưỡi với anh, đã cảm thấy lão sắc quỷ Sử tổng đánh giá thấp cô, cô tuyệt đối là cao thủ chơi đùa đàn ông, chỉ có cô không muốn, không có chuyện cô không câu dẫn được đàn ông.
“Rượu vang mà cay?” Anh câu môi, ngược lại lộ ra ý cười.
“Đương nhiên cay, anh nếm thử đi.”
Diệp Linh vươn tay nhỏ bé nhận lấy ly : ran rượu trong lòng bàn tay anh, sau đó đút : rượu đỏ tới bên môi anh.
Cô Dạ Cân nhìn cô, sau đó uông rượu cô đút tới.
Diệp Linh không ngừng, ly rượu còn dư lại hơn phân nửa đều đút cho anh uống.
“Cố tổng, rượu đỏ đã uống xong, tôi có thể đi được chưa.” Diệp Linh chớp mi nhìn anh.
Trong cổ họng Cố Dạ Cẩn tràn đầy hương rượu đỏ say nồng, căn bản không phải cay, mà là ngọt, rất ngọt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!