Chương 143: Ôm Cô Về Nhà
Cái đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán ngày càng nặng, nghe
không rõ lời người khác nói chuyện rồi, cô chỉ lắm
bẩm nói: “Việc này không phải càng kích thích hay
sao, Lục tổng của các cô muốn… thì cũng phải xem
tâm tình của tôi ra sao đã.”
Vừa dứt lời, cửa phòng xa hoa bị đẩy ra, Lục Hàn
Đình nện bước vững vàng đi vào.
Hạ Tịch Quán nghe thấy ngước mát lên. A, dường
như cô nhìn thấy… Lục Hàn Đình.
Làm sao có thể chứ?
Hạ Tịch Quán dùng sức lấy tay dụi mắt.
Những thiên kim danh viện đều nhảy dựng lên, Hạ
Tịch Quán, cuối cùng diện mạo thực của cô đã bị bại
lộ.
“Lục tổng, Hạ Tịch Quán nói… nói anh là bạch kiềm
mà cô ta bao nuôi, nói rất dõng dạc.”
“Lục tổng, Hạ Tịch Quán cũng chưa ly hôn…. còn
muốn suy nghĩ thêm, em tháy là cô ta chỉ muốn chơi
kích thích, ham vinh hoa phú quý của anh mà thôi.”
Hạ Nghiên Nghiên đứng ngoài cửa nhếch môi, không
nghĩ tới Hạ Tịch Quán sau khi say rượu lại bại lộ triệt
để như vậy, một người phụ nữ nông thôn như cô ta đã
có chồng mà còn dám dõng dạc nói ra những lời
không biết xấu hổ này, Lục Hàn Đình làm sao có thể
tha thứ cho cô chứ?
Xem ra hôm nay cô ta xúi giục những thiên kim danh
viện này tới đối phó Hạ Tịch Quán quả là quyết định
sáng suốt, Hạ Nghiên Nghiên sáng mắt lên xem kịch
Vui.
Lục tiên sinh tới thật à?
Hạ Tịch Quán vội vàng đứng dậy, đi về phía Lục Hàn
Đình: “Lục tiên sinh…”
Bước chân của cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại lảo đảo
trên đường, đi được mấy bước suýt thì ngã nhào
xuống.
Lục Hàn Đình đưa tay ra, một tay kéo cô ôm vào trong
ngực mình, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Chơi
chán chưa?”
Hạ Tịch Quán dang tay ôm chặt hai bên eo Lục Hàn
Đình, khuôn mặt nhỏ ngắng lên nhìn anh: “Lục tiên
sinh, bọn họ nói cái gì mà, nói cái gì mà… Em chơi
kích thích, còn nói em ham vinh hoa phú quý của
Nhi:
Đứng ngoài cửa Hạ Nghiên Nghiên không khỏi cứng
đờ, cô ta không hiểu rõ thái độ của Lục Hàn Đình lắm,
không phải anh nên phẫn nộ, sau đó đạp cho Hạ Tịch
Quán một cước à?
Vì sao anh lại ôm lấy Hạ Tịch Quán, mà lúc này Hạ
Tịch Quán vốn say rượu ở trong ngực đàn ông làm gì
Vậy, cáo trạng ư
Nhưng những điều này đâu có nói oan cô?
Những lời này không phải đều do chính cô tự nói sao?
Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán sau khi say rượu lại
lộ ra vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt kia lắp lánh
nước như hồ thu, có chút vô tội có chút ủy khuất đáng
thương, giọng nói thanh tú động lòng người, cùng với
giọng nói trong trẻo hàng ngày hoàn toàn khác biệt.
Lục Hàn Đình đưa tay xoa đầu cô: “Kích thích không
dễ chơi đâu, vinh hoa phú quý của đàn ông vốn là đề
cho phụ nữ hưởng thụ.”
Hạ Nghiên Nghiên: “…”
Đám người kia: “…”
Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Hạ Tịch Quán đã đủ
khoa trương phách lối nhưng Lục Hàn Đình bây giờ lại
càng phách lối hơn.
Hai người này so với nhau, quả thực là phách lối
khiến người ta giận phát sôi.
Hạ Tịch Quán vẫn không vui: “Thế nhưng mà, bọn họ
đều không tin em… anh là tiểu bạch kiểm mà em bao
nuôi, em muốn đánh vào mặt mấy người họ…”
“Ừ.” Lục Hàn Đình lên tiếng: “Muốn tát ai2”
Hạ Tịch Quán dùng ánh mắt chỉ chỉ mấy thiên kim
danh viện trong phòng, vừa vặn tìm được thân ảnh Hạ
Nghiên Nghiên đang đứng trước cửa, chỉ thêm hai
lần: “Chính là bọn họ, chính là bọn họ.”
Ánh mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình liếc một vòng
trên mặt mấy vị thiên kim, sau đó rơi vào người Hạ
Nghiên Nghiên, môi mỏng khẽ nhéch lên: “Em nói cái
gì thì chính là cái đấy. Anh chính là tiểu bạch kiểm mà
em bao nuôi.”
Hít
Đọc full tại truyen.one nhé
Nhóm thiên kim danh viện này liên tục hít vào, hoài
nghỉ là mình nghe lầm rồi.
Thế giới này đang xảy chuyện gì vậy?
Phá vỡ mọi tưởng tượng của bọn họ.
Hạ Nghiên Nghiên đứng bên cạnh cửa giống như bị
điện giật, sắc mặt trắng bệch, cô nhìn thẳng về phía
Lục Hàn Đình, bên tai quanh quản lời nói vừa rồi của
anh: Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi.
Lục Hàn Đình là ai?
Chỉ mới mười mấy tuổi đã trở thành lão đại quậy tung
giới kinh doanh, một đại nhân vật thần bí lật tay hô
mưa gọi gió ở Hải Thành.
Vậy mà anh lại dung túng Hạ Tịch Quán như vậy.
Mắu chốt này, anh vì Hạ Tịch Quán, mà muốn hung
hăng đánh vào mặt cô ta.
Lục Hàn Đình lại cúi xuống nhìn cô gái dưới ngực,
giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Lần này bọn họ tin rồi,
anh cũng thay em đánh vào mặt bọn họ rồi, chúng ta
đi về nhé?”
Hạ Tịch Quán nghĩ nghĩ: “Không được, còn có Linh
BÌNH?
Diệp Linh cong môi cười khoát tay nói: “Quán Quán,
cậu về trước đi, bye bye.”
Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, Lục Hàn Đình liền ôm
ngang cô lên, hai người rời khỏi căn phòng xa hoa
này.
Hạ Nghiên Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, ôn nhu ủy
khuất mở miệng: “Lục tổng…”
Lục Hàn Đình nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp rời
đi.