Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cưng Chiều Em Vô Hạn

Cô hung dữ trừng mắt với hắn, sự thẹn thùng hiếm khi thấy đã được bộc lộ ra, cô nói: “Chỉ là…..tối hôm qua anh hỏi em chuyện kia, tuyệt đối không được nói với ai hết, càng không được để cho anh ấy biết.”

“Hả? Chuyện gì nhỉ?”

“…… Minh Hành!”

Minh Hành cười đến mức không thể duỗi thẳng eo được, theo thói quen tính đưa tay xoa xoa tóc cô, nhưng hắn đã kìm lại: “Được rồi, yên tâm đi chú sẽ không nói cho Hoắc Nghiên biết là cháu thích anh ta đâu.”

Minh Lê trừng hắn một cái xua xua tay với hắn.

“Tối hôm qua cháu cho anh ta ở lại là vì muốn làm lành với nhau hả?”

Minh Hành nghiêng người về phía trước, “Tính làm gì với Hoắc Nghiên đây?”

Cằm hơi nhếch lên, Minh Lê rất kiêu ngạo: “Không nói cho anh biết đấy.”

Minh Hành bật cười lắc đầu.

Minh Lê luôn cảm thấy hắn như đang cười nhạo mình, không muốn cho hắn thêm cơ hội nói, nên cô đã chủ động chuyển chủ đề: “Mà sao anh lại đột nhiên trở về nước vậy? Cũng không nói cho em biết trước một tiếng.”

Hai người ngồi xuống ghế ở phòng ăn.

Minh Hành thuận tay đẩy chén đậu hủ hoa mà cô thích qua cho cô, đuôi mắt hiện lên ý cười ranh mãnh: “Biết Minh đại tiểu thư của chúng ta bị bắt nạt nên tôi đã phải quay trở về để đòi lại công bằng cho cô ấy đấy.”

Đậu hũ hoa

“Anh nghiêm túc tí đi.”

Đôi chân dài tùy ý chống trên mặt đất, khóe miệng Minh Hành vẫn mang theo ý cười: “Chú trở về để tìm một cô nhóc.”

“Cô nhóc?” Minh Lê thuận miệng hỏi lại.

“Ừm, một cô nhóc nói muốn nuôi chú, sau lại biến mất rất lâu không thấy nữa.”

Minh Lê dừng lại động tác, ngạc nhiên.

Minh Hành liếc cô: “Ánh mắt kiểu gì vậy, hả?”

Minh Lê chớp chớp mắt, nháy mắt liền nghĩ đến gì đó: “Vậy ra ba năm cứ cách một khoảng thời gian thì thường không thấy anh đâu, thì ra là đi tìm cái cô nhóc đã vứt bỏ anh hả?”

“Đâu ra vứt bỏ?” Minh Hành cười khẽ.

Minh Lê: “……”

Nhìn vẻ mặt không thể tin được của cô, Minh Hành chậc lưỡi: “Sao, chú của cháu mà lại không có người thích hả? Không mấy cháu thử đi hỏi một vòng trong giới đi, với cái khuôn mặt này của chú mà có ai không muốn gả cho chú chứ hả?”

“……”

Yu: =.=

“Được rồi, không nói chuyện này nữa,” Minh Hành kết thúc chủ đề này, ánh mắt nghiêm túc lên, “Tối hôm qua chú quên hỏi cháu, cháu có nhớ đến chuyện lúc trước cháu đã nhắn cho chú trên WeChat không?”

Minh Lê bắt gặp ánh mắt của hắn, giả bộ tức giận: “Nếu em nói không nhớ thì anh sẽ mắng em sao?”

Minh Hành cười: “Cuối cùng thì vẫn là chú sai đúng không? Hừ, đây là thái độ nói chuyện của cháu với chú đó hả?”

“……”

“Không có gì đâu, chỉ là em sốt mơ thấy một giấc mơ, nhưng cũng không rõ ràng lắm,” có chút lời nói vờn quanh cổ họng nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra, “Thôi quên đi, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Minh Hành cong ngón tay, gõ nhẹ lên bàn ăn.

“Minh Lê, nhớ không được cũng không phải chuyện xấu.” Khi nói tiếp, giọng hắn đã xuống thấp thêm hai phần.

Ánh mắt Minh Lê đụng phải ánh mắt hắn.

Cô mím môi, thấp giọng nói: “Em biết.”

Minh Hành khẽ cười một tiếng, sau đó lại nói: “Minh Lê, chú nhắc cháu nhé, nếu muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này với Hoắc Nghiên thì cháu phải biết sẽ có một ngày anh ta phải trở về nhà họ Hoắc để nhận tổ quy tông, gia tộc đó có bao nhiêu thâm sâu, nội bộ như thế nào, thêm nữa cháu cũng rất ghét nhà họ Hoắc…….”

“Đã nghĩ kĩ chưa?”

*

Màn đêm buông xuống.

Cả Lâm Thành được bao phủ dưới ánh đèn rực rỡ.

Lục Chi Úc đang kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, vẫn chưa đốt, liếc nhìn qua Hoắc Nghiên vẫn còn đang làm việc, hắn cười như không cười, nói: “Nhìn ý tứ của nhà họ Thẩm hôm nay, xem ra là rất muốn liên hôn với chú rồi.”

“Tôi có vợ rồi,” mí mắt cũng không nhấc lên, giọng của Hoắc Nghiên vẫn luôn mang theo sự lạnh nhạt và bình tĩnh, “Nhà họ Thẩm muốn liên hôn, chú còn đang độc thân đấy, có thể tiến tới, dù gì lực lượng của nhà họ Lục và nhà họ Thẩm cũng ngang nhau.”

Lục Chi Úc cắn điếu thuốc.

“Không muốn cưới,” hắn tùy ý nói, điệu bộ bất cần đời, đôi mắt hẹp dài toát lên ý cười lưu manh ngả ngớn, “Còn chưa chơi đủ mà.”

Hoắc Nghiên không để ý đến hắn ta.

Lục Chi Úc bật cười, đổi chủ đề: “Lúc ở sân bay, Hoắc Dung Cảnh ắt hẳn đã thấy chú, mối làm ăn cũng đã bị chú bắt được, vậy mà cậu ta vẫn không hết hy vọng, chú nên cẩn thận một chút.”

“Không có chuyện gì đâu.” Hoắc Nghiên không quan tâm đến.

“Thứ hai tới sẽ tiến vào trụ sở chính của Hoắc thị hả?’

 “Ừm.”

Lục Chi Úc ưu nhã bắt chéo chân, cười khẽ rồi tiếp tục thay đổi chủ đề: “Minh Lê tha thứ cho chú rồi hả?”

Nghe thấy tên Minh Lê, Hoắc Nghiên mới dừng công việc lại một chút.

Anh nhìn về phía Lục Chi Úc.

“Minh Lê mới vừa đăng bài trên vòng bạn bè, có cả ảnh nữa, có muốn xem không nào?” Lục Chi Úc quơ quơ điện thoại trước mặt anh, trên màn hình đang hiển thị vòng bạn bè, “Hay là muốn xem ảnh lần trước cô ấy chụp ở Pháp không?”

Hoắc Nghiên lạnh lùng liếc hắn một cái.

Lục Chi Úc còn rất gian xảo hỏi: “Không phải bên cạnh con bé 3 năm sao, mà sao đến WeChat cũng không có vậy? Hả?”

Ngập ngừng một chút, hắn vỗ vỗ vai anh nói đầy ẩn ý: “Phải nắm chặt một chút, tuy rằng chú đã kết hôn với Minh Lê, nhưng mà ở nhà họ Hoắc, người nhớ thương con bé cũng không ít, đặc biệt là Hoắc Dung Cảnh đó.”

*

Mùi thơm của thịt nướng BBQ đang tỏa ra từ vườn hoa.

Bọn Minh Hành và Tống Thành đang phụ trách nướng BBQ, Minh Lê và Tống Yểu thì đang đung đưa trên xích đu chờ ăn.

“Vậy cậu với Lục Nghiên…..Không đúng, là Hoắc Nghiên chứ, vậy cậu với Hoắc Nghiên đã ngủ với nhau rồi đúng không?” Tống Yểu đặt tay lên vai Minh Lê, hai mắt đang phát ra ánh sáng, đầy sự mờ ám hỏi, “Cảm giác như thế nào? Anh ta ở trên giường có biết trêu chọc cậu không? Có làm cậu thoải mái không?”

Bàn tay đang định lấy trái nho lên ăn của Minh Lê khựng lại, khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng lên.

“…… Yểu Yểu!” Cô xấu hổ, phiền não trừng cô nàng.

Tổng Yểu bày ra vẻ mặt “tôi đã biết hết rồi đấy”: “Tớ thấy dấu hôn rồi nhé, không giấu tớ được đâu.”

Minh Lê: “……”

Tống Yểu bật cười ra tiếng, nhéo nhéo mặt cô, dỗ dành: “Có gì đâu mà mắc cỡ trời? Muốn ngủ thì ngủ thôi nè, chuyện này bình thường mà, điều này cũng chứng minh là cậu không có lạnh nhạt trong chuyện tình dục.”

Minh Lê đưa tay lên muốn che miệng cô nàng lại.

Tống Yểu cười tránh đi: “Rồi rồi, tớ không nói nữa, đổi chuyện khác nào, cậu không phải hận nhất người khác lừa dối mình hả? Sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy đây? Xem ra Lê Lê của chúng ta thích anh ta còn nhiều hơn so với tưởng tượng đấy, đúng không nào?”

“…… Không phải!” Minh Lê ngay lập tức phủ nhận điều đó, còn nhấn mạnh thêm, “Không phải vì điều này.”

Tống Yểu cười khẽ.

“Vậy cậu có nghĩ tới, chuyện kết hôn của cậu và Hoắc Nghiên là ai tung ra không? Hầu như bây giờ mọi người trong giới đều biết chuyện của cậu rồi đấy.”

Sáng hôm qua khi cô đang dùng bữa ở biệt thự của Hoắc Nghiên, thì Tống Yểu đã gửi cho cô ảnh chụp màn hình một đoạn trò chuyện trong một cái group chat tên là Danh viện, trong đó đã tiết lộ ra việc Minh Lê đã kết hôn với vệ sĩ của mình.

*Danh viện ý chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà 8giàu danh giá với gia thế hiển hách (tham khảo ở forum Tàng Thư Viện)

Bằng chứng là một tấm ảnh chụp màn hình camera giám sát trước Cục Dân Chính, nhưng chỉ có thể nhìn rõ mặt cô còn Hoắc Nghiên thì chỉ thấy có bóng lưng.

Tống Yểu không thích chơi với những người đó nên cũng không có thân, mà là em họ của cô nàng trong nhóm sau khi nhìn thấy ảnh, đã gửi ảnh chụp màn hình qua cho cô nàng để tám chuyện, sau cô nàng lại gửi nó qua cho Minh Lê.

“Không phải Hoắc Nghiên,” cô ngay lập tức phủ nhận, giọng điệu kiên định, “Anh ấy sẽ không làm loại chuyện này, thậm chí là khinh thường làm nữa.”

Vừa dứt lời đã bắt gặp ngay ánh mắt đầy sự mờ ám và hứng thú của Tống Yểu.

Dường như đang nói rằng, “chà hiểu rõ Hoắc Nghiên quá ta, còn bảo vệ anh ta nữa cơ đấy”.

Minh Lê bị cô nàng nhìn đến nỗi khuôn mặt nóng bừng lên: “Yểu Yểu!”

Tống Yểu chớp chớp mắt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo đầy vẻ ngây thơ vô tội: “Sao vậy, tớ chỉ muốn hỏi cậu là có đoán ra được là ai đã làm không thôi mà?”

Minh Lê thật sự………

Đang muốn nói gì đó, thì điện thoại Tống Yểu bỗng vang lên.

Cô nàng nhìn lướt qua.

 “Cục cưng, đợi tớ tí nhé, có cuộc gọi quan trọng.” Vừa nói cô nàng vừa nháy mắt quyến rũ với Minh Lê, cười khanh khách rồi đi qua chỗ khác.

Minh Lê dùng tay quạt quạt, chán quá đi, cô định đi qua chỗ Minh Hành xem thử.

Vừa mới đứng dậy, thì đột nhiên thấy Lâm Mộ Thâm đang đi đến.

“Anh Mộ Thâm.” Cô la lên theo thói quen.

Rồi sau mới chậm chạp nhớ lại chuyện tối hôm kia, anh ta đã đến biệt thự của Hoắc Nghiên để tìm cô, cô bất giác thấy ngại vô cùng định nói gì đó.

Thì Lâm Mộ Thâm đã nhanh hơn cô hơn bước, trong giọng điệu của anh ta luôn luôn mang theo sự ấm áp.

“Minh Lê, chúng ta sang nơi khác nói chuyện nhé, hai câu thôi.”

*

Hai người trở lại phòng khách của biệt thự.

Lâm Mộ Thâm đút một tay vào túi quần, trong lòng bàn tay đang cầm theo một chiếc hộp nhung nhỏ, bên trong chính là chiếc nhẫn cầu hôn mà anh ta đã mua từ cách đây rất lâu.

Lần đó, anh ta thậm chí còn không có cơ hội để lấy nó ra.

Anh ta đi sau Minh Lê, ánh mắt chưa lần nào rời khỏi bóng lưng cô.

“Minh Lê.” Yết hầu chuyển động, Lâm Mộ Thâm lại gọi cô.

Minh Lê đứng yên quay người lại, đột nhiên bắt gặp ánh mắt nặng nề của Lâm Mộ Thâm, tựa như anh ta đang có rất nhiều điều muốn nói.

“Anh Mộ Thâm, anh muốn nói gì với em vậy?” Cô nghi ngờ chủ động hỏi anh ta.

Đầu ngón tay Lâm Mộ Thâm vô thức vuốt ve chiếc hộp nhung.

Anh ta nhìn khuôn mặt tinh xảo của Minh Lê, cảm giác nghẹn không nói được càng lúc càng nhiều, sự xúc động từ sâu trong nội tâm đang từ từ bừng lên, chạy loạn xạ trong cơ thể anh ta.

“Chuyện với Lục Nghiên, em định sẽ làm gì?” Lâm Mộ Thâm vào thẳng chủ đề, hỏi cô.

Là Lục Nghiên chứ không phải Hoắc Nghiên.

Minh Lê khó tránh khỏi đã bị nhắc nhở về sự thật rằng anh ấy đã lừa dối cô.

Lâm Mộ Thâm thấy cô không trả lời, trong lòng hơi chùng xuống, lại tiếp tục nói, giọng nói cũng trầm xuống hơn mấy phần: “Anh ta tên là Hoắc Nghiên, nếu anh đoán không lầm thì là người của nhà họ Hoắc đúng không?”

Minh Lê gật gật đầu: “Dạ.”

“Minh Lê,” Lâm Mộ Thâm khép hờ mắt, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, “Trong gia tộc đó trước giờ không có ai tên là Hoắc Nghiên cả, mà nếu anh ta là người của nhà họ Hoắc thì chỉ có một khả năng, theo lời đồn đại ngoài kia thì anh ta chính là con trai của Hoắc Đông Phong và người vợ trước.”

Hoắc Đông Phong chính là ba ruột của Hoắc Nghiên và Hoắc Dung Cảnh, là con trai trưởng của ông cụ Hoắc, mà hiện tại quyền quản lý Hoắc Thị đang tạm thời nằm trên tay của Hoắc Đông Phong.

“Anh ta vừa mới sinh ra không bao lâu thì đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc, nhiều năm như vậy cũng không ai ngó ngàng tới, em không biết nhà họ Hoắc tàn nhẫn như thế nào sao? Một khi anh ta quay về nhà họ Hoắc, mà em lại gả cho anh ta thì sẽ còn nguy hiểm đến mức nào nữa, em đã suy xét tới vấn đề này chưa?”

“Các thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Hoắc đều mong muốn trở thành người nắm quyền, em có biết nhà họ Hoắc đã đuổi bọn họ ra ngoài “rèn luyện”, mà trong đó đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi không?”

Khi nói ra những lời này, hô hấp của Lâm Mộ Thâm đã trở nên nặng nề hơn chút.

Minh Lê biết rằng anh ta đang lo lắng cho mình.

“Anh Mộ Thâm, em…….”

Ánh mắt Lâm Mộ Thâm sáng rực lên, cắt ngang lời cô, khàn giọng nói: “Bọn anh lớn lên từ nhỏ cùng em, không thể trơ mắt nhìn em rơi vào nguy hiểm được, tâm cơ người nhà họ Hoắc quá sâu, em không phải là đối thủ của bọn họ, anh không tin Hoắc Nghiên có thể bảo vệ em được.”

Anh ta dừng lại một chút.

“Minh Lê,” ngón tay hơi cứng đờ vuốt ve hộp nhung, anh ta hít một hơi thật sâu, “Việc em kết hôn với anh ta bất quá chỉ là kế sách tạm thời thôi, vì tránh né việc liên hôn của nhà họ Minh, nhưng mà hiện tại, ai cũng có thể nhưng anh ta thì không thể, anh ta đã lừa dối em một lần, thì sẽ có lần thứ hai.”

Lâm Mộ Thâm nói chuyện có hơi nóng nảy.

Yết hầu chuyển động, anh ta kiềm chế, không cho cô cơ hội nói chuyện: “Minh Lê, nếu em thật sự không muốn liên hôn và bị tước đoạt đi tự do…….”

Tạm dừng một giây, nội tâm đang điên cuồng, Lâm Mộ Thâm hạ quyết tâm nói hết những lời muốn nói trong đáy lòng ra: “Không mấy…..”

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Lê: Sao mà anh ấy lúc nào cũng thích che mắt tôi khi hôn vậy?

Yên Yên: Chắc là bởi vì…….

Minh Lê: Không đúng, sao tôi lại muốn nói ra điều này nhỉ?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!