Bỗng nhiên………
“Không phải,” mắt cô nheo lại, giọng điệu thoáng lạnh hơn một xíu, dường như vừa nhắc nhở vừa uy hiếp, “Làm em vui chỉ xí xóa chuyện anh đã nói dối em, còn chuyện tối hôm qua anh…….”
Hai chữ bắt nạt trở nên nóng bỏng một cách khó hiểu dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Cô dừng một tí, chung quy vẫn có hơi bực bội: “Chuyện tối hôm qua không tính.”
Khẽ cụp mắt xuống kiềm chế sự u tối trong mắt, Hoắc Nghiên nhìn cô, nhỏ giọng đồng ý: “Ừm.”
Hai người vẫn nhìn nhau, ai cũng không rời mắt khỏi đối phương.
Minh Lê đã nghe được lời mình muốn nghe, đầu ngón tay vô thức lướt nhẹ qua áo sơ mi anh, rồi sau đó dừng lại.
“Hoắc Nghiên,” giọng nói trở về trạng thái mềm mại lười biếng, cô nhìn thẳng vào mắt anh, muốn nhìn vào nơi sâu nhất, “Ngoại trừ chuyện thân thế, anh có còn nói dối em chuyện nào nữa không? Hả?”
Đôi mắt thâm thúy của Hoắc Nghiên cụp xuống, đen kịt không thấy được đáy.
Cảm xúc không biết nói gì tràn ra khắp cổ họng, môi mỏng nhếch lên, anh nói dối với chất giọng trầm trầm và từ tốn “Không có.”
Những điều kia, cô ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được.
*
Đoạn đường từ dưới lầu đến phòng ngủ nói dài cũng không quá dài mà ngắn thì cũng không quá ngắn, bây giờ đã đến nơi rồi.
Ngón tay Minh Lê vẫn đang nắm chặt áo sơ mi của anh, nhưng so với sự hồi hộp khi nãy nói chuyện, thì bây giờ cô đã điềm tĩnh hơn: “Thả em xuống.”
Người đàn ông lại bất động.
“Hoắc Nghiên,” Giọng Minh Lê vô thức trở nên ngạo kiều, “Em nói anh thả em xuống mà.”
Cô di chuyển cơ thể.
Yết hầu Hoắc Nghiên lăn lên hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú kiềm chế, khàn giọng hỏi: “Tối nay cho anh ở lại chứ?”
Dù gì quần áo ướt ướt cũng khá khó chịu.
Minh Lê có chút không thoải mái, bởi vì bị ảnh hưởng bởi quần áo, và cũng vì câu trả lời mà anh muốn gây ra nên cô dời ánh mắt đi nơi khác, cô không khách khí nói: “Phòng Minh Hành ở lầu 3, hỏi anh ấy quần áo với bảo anh ấy sắp xếp phòng cho anh đi.”
“Thả em xuống,” cô trừng anh, “Em muốn đi tắm, người không thoải mái.”
Đường cong quai hàm đang siết chặt của Hoắc Nghiên đã giãn ra một tí.
“Ừm.”
Minh Lê được đặt xuống, thấy anh đặt túi giấy cầm từ nãy giờ xuống, rồi sau đó rời đi, dáng người cao lớn luôn toát lên vẻ điềm tĩnh và sự cao ngạo, không thấy một chút chật vật nào.
Sau khi cánh cửa được đóng lại hoàn toàn, đôi môi đỏ mọng của cô không khỏi cong lên.
Những cảm xúc ấm ức và khó chịu đều lặng lẽ biến mất hết.
Lấy đại một chiếc váy ngủ, cô nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản thêm lần nữa, tâm trạng đang cực kỳ tốt.
Mà sau khi cô thay áo ngủ mới vào thì mới phát hiện ra một chuyện——
Sau khi tắm xong cô không có thói quen mặc áo ngực, mà ban nãy khi xuống lầu thật ra đầu óc cô đang rối bời nên đã quên mất tiêu, cho nên lúc nãy cô chỉ mặc đúng một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh đứng trước mặt Hoắc Nghiên………..
Mặt Minh Lê thoáng cái đỏ bừng lên, đỏ đến nỗi như máu có thể chảy ra ngay vậy.
Cô vô thức cắn chặt môi, đứng trong phòng tắm cô lại cảm thấy sự rầu rĩ và vui vẻ đang bừng lên một cách khó hiểu, cô bước nhanh ra ngoài mang theo sự xấu hổ và buồn bực.
Chưa bao giờ nghĩ tới.
Khuôn mặt quen quá quen kia lại xuất hiện trước mặt cô.
Minh Lê sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Không phải em nói anh…..”
“Minh Hành nói trong biệt thự chỉ có mỗi phòng em và phòng anh ta là đã được dọn dẹp, với lại anh ta cũng không có thói quen ngủ chung giường với một tên đàn ông.” Cách nhau một đoạn, Hoắc Nghiên nhìn cô, nói chuyện rất rành mạch đâu ra đó.
Hô hấp Minh Lê nghẽn lại.
Cô còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông lần thứ hai vang lên——
“Anh đi tắm đây.”
Sau đó cô lại trơ mắt nhìn Hoắc Nghiên sải chân dài đi về phía cô, trên tay anh cầm một chiếc áo ngủ màu xám của nam giới.
Anh lướt qua cô.
Mãi cho đến khi bóng dáng anh biến mất, và tiếng nước chảy tí tách vang lên từ phòng tắm, thì Minh Lê mới định thần lại được, lúc này cô mới nhận ra ý của anh chính là tối nay muốn ngủ lại ở đây.
Minh Lê cảm thấy mặt mình hình như đang nóng hơn thì phải.
Cô thở nhẹ một hơi cố gắng xua bớt nhiệt đi.
Chỉ là khi tiếng nước chảy nhè nhẹ vang lên, thế nhưng lại khiến cô mơ hồ nhớ đến cơ thể hoàn mỹ của Hoắc Nghiên …….
Thần kinh có chút căng thẳng, cuối cùng cô leo lên giường, rất vất vả lấy lại sự bình tĩnh của mình, thì cánh cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, rõ ràng là không có tiếng động nhưng cô lại nhạy bén bắt được nó.
Theo phản xạ cô ngước lên.
Thật là quá trùng hợp, mắt cô lại thấy rõ được những giọt nước đang chảy từ mái tóc nửa khô nửa ướt của anh xuống xương quai xanh, rồi lại chảy tiếp xuống vùng ngực đang lộ ra một cách tùy ý kia.
Cuối cùng là chảy thẳng một đường xuống tới………..
Minh Lê đột ngột quay mặt nhìn sang chỗ khác.
“Anh ngủ ở sô pha.” Kiềm chế nhịp tim đang đập điên cuồng, cô chỉ tay, trong lời nói có hơi chột dạ và tức giận.
Trong mắt Hoắc Nghiên chỉ có hình bóng của cô.
“Ừm,” anh ngoan ngoãn đi về phía sô pha, sau đó lại cầm túi giấy trên bàn lên, quay lại mép giường chỗ cô, “Minh Lê.”
Anh đứng ở mép giường, hơi thở của anh nhanh chóng phủ xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn vậy mà lại rất khêu gợi.
Tim Minh Lê đập lệch đi một nhịp, như thể bị mê hoặc cô đã ngẩng mặt lên.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào khuôn mặt trắng quá mức của cô, hàng mi dài và mỏng khẽ rung rinh, đôi mắt xuất hiện chút mơ màng và ngốc nghếch, một điều rất hiếm thấy khi lúc này cô vẫn còn đang ở trạng thái tỉnh táo, không dựng lên hàng rào phòng thủ mà lại đang ánh lên sự tin tưởng, quyến rũ đến không ngờ.
Đôi mắt Hoắc Nghiên yên lặng chuyển đen đậm hơn, giọng nói tuy nặng nề, nhưng giọng điệu rất giống như cũ kiềm chế và bình tĩnh: “Đi bác sĩ lấy thuốc bôi vào đầu gối sẽ không đau nữa.”
Minh Lê đã hơi tỉnh táo lại.
Hôm qua vì diễn trò nên cô mới cố ý làm nũng nói đầu gối bị đau vì quỳ và ngã xuống, nên có lẽ vì vậy mà sáng nay đã có tờ giấy ghi chú nói anh sẽ đưa cô đi khám vào buổi chiều.
Nhưng mà cô đã bỏ đi rồi.
Thật ra trong lòng vẫn có hơi nuốt không trôi cục tức này, nhưng mà ngay khi nghe được những lời anh nói và khi nhìn vào mắt anh, Minh Lê lại thấy ngọn lửa giận kia đã được sự ngọt ngào nhè nhẹ bao lấy.
“Không cần,” giọng cô bất giác mang theo sự ngạo kiều, “Em tắm rồi.”
Vừa nói xong thì lại nghe thêm một câu——
“Để anh giúp em.”
Đột nhiên bị bất ngờ, Minh Lê nheo mắt.
Cô nhìn anh.
Hoắc Nghiên ngồi xuống ở mép giường, đôi mắt sâu lắng nhìn cô chăm chú: “Em không cần động tay, để anh làm.”
Anh vừa ngồi xuống, thì da thịt ở vùng ngực dường như càng lộ ra nhiều hơn, một luồng hơi thở hormone nam tính gợi cảm âm thầm toả ra.
Minh Lê cảm thấy miệng hơi khô.
Tim đập nhanh dần, tuy cô muốn nói từ chối nhưng không hiểu sao lời nói lại kẹt cứng ở cổ họng không thoát ra được, ngược lại càng khiến cho trái tim cô nhảy nhót nhiều hơn.
“…… Không có đau.” Cuộn tròn đầu ngón tay lại, cuối cùng cô chớp mắt nói.
Vẻ mặt Hoắc Nghiên vẫn như cũ, anh bình tĩnh mở miệng: “Chân có còn khó chịu không? Xoa bóp nhé? Chân có còn đau không?”
Trong căn phòng ngủ cực kỳ to, chỉ có mỗi cô và anh.
Hai người rất gần.
Chỉ cần Minh Lê vươn tay ra là có thể chạm ngay vào anh, và làm bất cứ điều gì mà cô muốn với anh.
Có lẽ là do khoảng cách khá gần hoặc cũng có thể do bầu không khí quá yên tĩnh, khi Minh Lê đụng phải đôi mắt sâu hút của anh, cô vậy mà đã sinh ra một ảo giác anh như đang dịu dàng mê hoặc cô, dịu dàng khiến cô……. Khó mà cưỡng lại được.
Đang muốn từ chối thì lời nói ra đến miệng lại thành lẩm bẩm: “Khó chịu…….Đau……”
Cực kỳ giống như đang tủi thân làm nũng.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt Hoắc Nghiên lặng lẽ tối lại.
“Để anh giúp em xoa bóp,” nhìn chằm chằm cô, giọng anh khàn khàn, “Em hãy vén chăn lên, nhé?”
Giọng nói rất nhỏ, âm cuối còn cố tình nâng tông lên, vô hình mang theo sự quyến luyến.
Tim Minh Lê đập lệch đi một nhịp, hô hấp cũng nhanh dần.
Ngón tay hơi run rẩy nắm chặt tấm chăn bông mỏng, cô lại nuốt nước bọt xuống lần nữa, rồi chậm rãi vén chăn lên.
Chiếc váy ngủ bị cuộn lên trên, để lộ ra một làn da trắng muốt.
Đột nhiên có một lòng bàn tay ấm áp chạm vào da thịt cô, anh nắm lấy bắp chân cô và đặt nó lên đùi mình, Minh Lê còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì anh đã bắt đầu xoa bóp với lực vừa phải.
Mang theo nhiệt độ ấm áp từ anh…….
Cơ thể Minh Lê đột nhiên đông cứng lại, hô hấp đang có dấu hiệu gấp gáp hơn.
Hoắc Nghiên đã nhạy bén phát hiện được điều này.
Đầu hơi cúi xuống, làn da trắng như tuyết của cô hiện lên rất rõ trước mặt anh, làn da trong lòng bàn tay anh mềm mại, đáy mắt đã bị bóng tối mãnh liệt che kín lại, yết hầu lăn lên hạ xuống, cuối cùng anh nhắm mắt lại.
“Không thoải mái hả?” Giọng nói của anh có chút khàn, anh nhướng mắt lên nhỏ giọng hỏi cô.
Đâu có không thoải mái đâu?
Rõ ràng là…….?
Minh Lê không nói được gì.
“Ừm.” Cô đáp lại một cách qua loa, như chạy trối chết nhìn sang hướng khác trốn tránh ánh mắt của anh.
Khi ánh mắt dừng lại ở tấm màn phía xa xa kia thì cô mới chợt bừng tỉnh lại.
Cô đang chạy trốn gì vậy?
Rõ ràng anh không có trêu chọc cô, anh đang rất nghiêm túc, lạnh nhạt xoa bóp cho cô mà sao cô lại có phản ứng…….
Nghĩ đến đây, cô mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc đang dâng trào kia xuống, một lần nữa quay đầu qua nhìn anh, cố ý ậm ừ khiêu khích: “Không thoải mái, anh có biết xoa bóp không vậy?”
“Anh sẽ chú ý hơn.” Hoắc Nghiên nhìn cô đồng ý.
Không biết có phải do ảo giác của Minh Lê không, nhưng cô cảm thấy giọng nói của Hoắc Nghiên sau khi tắm xong đặc biệt……. trầm khàn và quyến rũ, chứ không phải là anh cố ý điều chỉnh nó thành vậy.
Mà chính vì như vậy đã khiến cho trái tim cô không kiềm được phập phồng lên xuống không ngừng.
Cô xấu hổ, vô thức đá nhẹ vào chân anh, kiềm chế nhịp tim đang đập điên cuồng, giục anh: “Anh nhanh lên.”
Hoắc Nghiên cụp mắt nhìn khuôn mặt cô chăm chú, trầm giọng nói: “Ừm.”
Khi tiếp tục, anh đã chú ý hơn đến lực nhấn và động tác.
Lúc đầu Minh Lê vẫn có hơi cứng, nhưng từ từ, bắp chân cô thực sự đã bớt khó chịu, cũng cảm thấy thoải mái hơn, rồi dần dần cơ thể cô cũng thả lỏng ra.
Chỉ là vẫn không muốn nhìn anh.
Sau khi xong chân này anh đổi sang chân còn lại, trong lúc này cả hai người đều không nói chuyện.
Cho đến khi bàn chân cô được bao bọc và xoa bóp nhẹ nhàng.
Gần như cùng lúc này, một đoạn hình ảnh ngắn về tối hôm qua anh bắt nạt cô đã hiện lên rõ trong tâm trí Minh Lê ——
Từng tấc da tấc thịt trên mu bàn chân cô đều được anh hôn qua.
Giống như sự thành kính của một tín đồ.
Minh Lê cảm thấy chân mình đang nóng dần lên, thậm chí cơn nóng còn lan dần ra khắp người cô, tiếp đó còn tuôn trào một cảm giác kỳ lạ khi bị đôi môi hôn lên……….
Tim cô đập nhanh “thịch thịch thịch” liên tục, xấu hổ buồn bực và bối rối, Minh Lê đột nhiên rút chân về ngay, nhét nó vào trong chăn bông mỏng, giả vờ bình tĩnh nói: “Được rồi! Em muốn đi ngủ.”
Cô nhanh chóng nằm xuống, khuôn mặt đỏ bừng áp sát vào gối, đôi tay mảnh mai chỉ lung tung: “Anh ra sô pha ngủ đi.”
Hoắc Nghiên nhếch khóe mắt lên.
“Ừm.” Yết hầu lăn lên hạ xuống phát ra âm tiết trầm thấp, anh nhìn cô sâu lắng, “Để anh đốt nến thơm lên.”
Đây là thói quen khi ngủ của Minh Lê.
Nhưng Minh Lê lúc này không muốn anh kề quá sát bên người mình, khoảng cách quá gần cộng với hơi thở quá nồng đậm của anh đã quấy nhiễu trái tim cô và khiến nó đập rất nhanh.
“Không cần!” Cô lớn tiếng ngăn cản.
Hoắc Nghiên dừng lại động tác.
“Được,” anh không làm nữa, ngồi dậy đứng thẳng người bên cạnh chiếc giường, nhìn cô đang đưa lưng về phía mình chỉ thấy được sau ót cô, anh thấp giọng nói một câu cuối, “Em ngủ ngon.”
Ngủ ngon……
Một câu nói bất ngờ đã khiến cho Minh Lê cảm thấy như vừa có một cọng lông chim lướt nhẹ nhàng qua đầu trái tim, cảm giác mềm mềm tuôn ra, bao quanh trái tim cô lại.
Đây là lần đầu tiên anh chúc cô ngủ ngon.
Cũng là…….lần đầu tiên cô nghe được lời chúc ngủ ngon từ người đàn ông mình thích.
Còn chưa kịp suy nghĩ lại cảm giác này là như thế nào thì bỗng nhiên trước mặt tối om, đèn đã được tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Cô không nhìn thấy gì, nhưng thật thần kỳ là cô lại có thể phân biệt rõ động tĩnh của Hoắc Nghiên.
Anh đi đến sô pha, nằm xuống.