Khi lời nói vừa tuôn ra, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh, như muốn cố gắng nhìn thấu được suy nghĩ trong nội tâm của anh, cũng như muốn chờ một câu trả lời mà mình đang mong đợi.
Một trái tim đang yên lặng đã bị treo tít lên cao.
Hoắc Nghiên khẽ mím môi.
Hai giây sau, anh nhếch môi nói: “Em kết hôn với anh, anh sẽ bảo vệ em chu toàn, không ai có thể bắt ép em làm điều em không muốn, kể cả nhà họ Minh cũng không thể, nếu ly hôn, với sự cường thế của mẹ em, bà ấy chắc chắn sẽ bắt em phải liên hôn, mà em cũng không thích điều đó.”
Anh thong thả chậm rãi phân tích từng cái ưu và cái lợi, với một khuôn mặt rất bình tĩnh.
Nhưng đã không có một câu nào mà Minh Lê muốn nghe.
Anh vẫn giữ gìn cô như vậy, giống như trước đây, và cũng chính là không có thích cô, không có tình yêu nam nữ ở đây.
Dường như có một tảng đá to từ trên trời rơi xuống và nặng nề đập mạnh xuống trái tim Minh Lê.
Đau đớn.
Buồn bã.
“Bảo vệ tôi…….” Ngón tay đang nắm chặt ga giường không kìm được run lên, cô không kìm được hỏi, “Vậy tối hôm qua anh bắt nạt tôi như vậy là bảo vệ tôi đó sao?”
Hô hấp của Hoắc Nghiên hơi chậm lại, anh im lặng.
Sự phẫn nộ, bực bội xen lẫn với những cảm xúc khác lại một lần nữa càn quét tới, tính xấu của đại tiểu thư cũng theo đó bộc phát ra, Minh Lê không kiêng nể đá thẳng vào chân anh một cái: “Anh nói chuyện đi chứ.”
Hoắc Nghiên nhắm mắt lại.
Có vài lời muốn nói cuộn trào trong cổ họng, nhưng cuối cùng anh hơi cúi đầu chỉ nói: “Minh Lê, anh là một người đàn ông bình thường, tối hôm qua còn uống rượu nữa.”
Một người đàn ông bình thường……….
Uống rượu……….
Rõ ràng đây chính là những lý do mà cô đã đoán được từ lâu, cũng đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng khi chính tai cô nghe được nó từ miệng anh, thì cô vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận được, bởi vì cô đã chờ mong, bởi vì cô có tâm tư với anh.
“Cho dù là vợ chồng, nhưng mà tôi không muốn như vậy……. Anh tối hôm qua chính là cưỡng bức,” nước mắt như sắp rơi xuống, cô rất tức giận, thất thố lại đá anh cái nữa, “Anh là tên khốn kiếp!”
Cô còn muốn đá nữa thì chân đã bị bắt lại và nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Nhiệt độ vẫn nóng bỏng như nãy.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm.” Ngay khi cô muốn rút chân về, cô lại nghe thấy giọng nói cực kỳ trầm của người đàn ông.
【Không định chịu trách nhiệm với anh sao? 】
Trong lúc xuất thần, không hiểu thế quái nào mà câu nói ở hôm ở biệt thự Linh Lộ lại trùng hợp một cách kỳ lạ với câu nói này.
Chỉ với câu nói này đã khiến khả năng suy nghĩ, sự sáng suốt biến mất hết đi, cùng mọi cảm xúc của cô ngay lập tức bạo nổ ra, đầu óc quay cuồng hỗn loạn, cô túm lấy chiếc gối bên cạnh ném thẳng vô mặt anh!
“Đi ra ngoài!”
*
Đêm tối mịt mù, có vẻ như sắp có mưa.
Hoắc Nghiên đứng bên ngoài biệt thự, trong tay kẹp một điếu thuốc, làn khói trắng làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú, trong đêm tối dường như càng tăng thêm vài phần cô đơn hiu quạnh.
Minh Hành không nhanh không chậm tiến đến gần và đứng bên cạnh anh, hắn hỏi anh bật lửa cùng một điếu thuốc.
Chậm rãi phun ra một vòng khói, hắn nghiêng đầu liếc nhìn cái khuôn mặt nguy hiểm kia, dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấu được anh, cười như không cười: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Vẻ mặt Hoắc Nghiên bất biến, chỉ nói ra một câu.
Minh Hành hừ cười: “Nhớ Minh Lê thì nhận đại đi, thích con bé thì nói cho con bé biết, không phải đã kết hôn rồi sao, còn sợ gì nữa? Bộ tính giữ mãi tình yêu thầm kín với con bé cả đời hả?”
Động tác hút thuốc của Hoắc Nghiên đã hơi khựng lại một chút, một chuyển động rất nhỏ khó có thể phát hiện được.
Nhưng Minh Hành đã bắt được nó.
“Sao, chú lại tính nói chú không thích Minh Lê hả?” Hắn không hề giấu sự trào phúng, “Chú ấy……lúc nào cũng vậy, cái gì cũng giấu hết trong lòng, bộ nói nhiều hơn một câu thì sẽ chết hả ha gì?”
Hoắc Nghiên hạ tay xuống, nhìn chằm chằm khoảng tối phía xa xa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lên tiếng, cũng là lần đầu tiên bộc bạch những suy nghĩ trong nội tâm của mình: “Nhưng mà cô ấy không thích tôi.”
Và bây giờ thì đến lượt động tác của Minh Hành khựng lại.
Nụ cười nơi đuôi mắt ngấn sâu hơn, hắn chậc lưỡi, ánh mắt đầy ẩn ý: “Ừm cũng đúng nhỉ, Minh Lê không thích chú, nhưng mà hình như chú đã biết người con bé đang thích là ai đúng không?”
Hoắc Nghiên không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục hút thuốc.
Minh Hành cũng không có ý tốt lại ngay lập tức ném ra một cái tên: “Hoắc Dung Cảnh?”
Vừa dứt lời, liền thấy những ngón tay của người bên cạnh dừng hẳn lại, đường cong quai hàm dường như bị kéo căng ra.
Minh Hành nhịn cười, lại giống như đang cảm khái: “Minh Lê với Hoắc Dung Cảnh từng có hôn ước với nhau, cũng coi như đã lớn lên cùng nhau, Hoắc Dung Cảnh lớn lên…….trông cũng khá phù hợp với thẩm mỹ của Minh Lê, con bé thích thằng nhóc đó thì cũng không phải chuyện bất ngờ gì.”
“Nếu không thì,” kìm nụ cười lại, Minh Hành nhìn về phía Hoắc Nghiên với biểu cảm nghiêm túc và bình tĩnh, “Chú hãy vui vẻ ký tên vào đơn ly hôn ngay đi, để cho Minh Lê được tự do, thấy thế nào?”
Làn khói trắng lặng lẽ lượn lờ xung quanh Hoắc Nghiên, có vẻ càng tăng thêm vài phần thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt thâm thúy bị bóng đêm che khuất đi, cũng càng thêm u ám lạnh thấu xương.
*
“Cốc cốc cốc——”
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng, không nhanh không chậm vang lên, Minh Lê đang làm tổ trên giường, hai chân co lại, vùi khuôn mặt đẫm nước mắt vào đó, hai tay ôm chặt đầu gối.
“Đi ra ngoài!” Cô mất bình tĩnh tức giận, giọng nói cực kỳ buồn bã.
“Là chú.” Minh Hành cười nhẹ rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Minh Lê vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, tâm trạng bất ổn: “Chú cũng phải đi ra ngoài!”
Minh Hành bật cười lắc đầu.
Bước chân dài đi đến bên giường, hắn lười biếng ngồi xuống, nhướng mày, không kiêng nể vạch trần trạng thái của cô: “Khóc hả? Vì Hoắc Nghiên?”
Minh Lê đột nhiên ngẩng đầu lên, chụp cái gối bên cạnh đập thật mạnh vào người hắn.
“Không có.” Nhưng mà trong giọng nói lại mang theo rõ sự nghẹn ngào.
Minh Hành nhanh chóng chụp được cái gối, buồn cười nói: “Khóc thì khóc đi, thích thì là thích, có gì đâu mà xấu hổ không dám thừa nhận? Bé Minh Lê nhà ta trước giờ đâu có nhát gan như vậy đâu chứ.”
“Minh Hành!”
Nhìn nhau hai giây.
Minh Hành lại lắc đầu, xích lại gần, rồi sau đó với lấy khăn giấy trên tủ đầu giường lau nước mắt cho cô: “Năm đó khi cháu muốn chú dẫn đi khỏi Lâm Thành, cháu cũng không có rơi một giọt nước mắt nào.”
Giọng điệu và động tác đều rất nhẹ nhàng, đều giống như trước đây yêu thương cưng chiều cô.
Minh Lê nắm chặt lấy khăn giấy, giọng hung tợn lên uy hiếp: “Chuyện qua rồi, chú không được nhắc lại nữa!”
“Vẫn chưa kết thúc,” Minh Hành cố tình đối nghịch với cô, cố ý nhắc đến Hoắc Nghiên, “Anh ta đã giải thích chưa, việc mà anh ta đã lừa dối cháu?”
Hiện tại Minh Lê rất không muốn nghe đến tên Hoắc Nghiên một chút nào.
“Chú nói muốn đánh gãy chân anh ta rồi đuổi anh ta đi mà!” Cô lên án, cũng như là đang trút hết sự giận dữ lên người Minh Hành.
Minh Hành chỉ cười nhưng không nói.
“Minh Hành!”
“Đánh, đã đánh rồi,” hắn dỗ dành cô, “Không thấy khuôn mặt kia có vài vết bầm sao, bị chú đánh đấy? Cả vùng ngực nữa, chân, tất cả đều bị chú đánh hết, đánh rất mạnh, ước chừng dăm ba bữa cũng sẽ không đỡ hơn đâu.”
Đầu ngón tay Minh Lê run lên.
Minh Hành nhìn thoáng qua, rất thản nhiên đề cập: “Anh ta hiện tại còn đứng bên ngoài á, không lẽ là muốn đứng cả đêm diễn trò khổ nhục kế hả ta?”
Không chờ cô kịp lên tiếng, hắn lại nhàn nhạt nói thêm: “Dự báo thời tiết nói rằng đêm nay sẽ có mưa to, có thể còn có cả sấm sét nữa, nhưng mà cũng đáng thôi, ai bảo anh ta lừa Minh Lê nhà chúng ta đâu.”
Minh Lê khịt khịt mũi, nhìn anh với khuôn mặt lạnh lùng: “Chú nghĩ rằng nói vậy sẽ khiến cháu mềm lòng hả?”
Minh Hành lắc đầu: “Không.”
Hắn đã quá hiểu tính cách của Minh Lê.
Con bé sẽ mềm lòng, với điều kiện là Hoắc Nghiên không có lừa nó.
Hắn cười đứng lên: “Nhưng mà chú nghĩ là…….”
Đợi một lúc vẫn không thấy hắn nói gì.
“Nghĩ là gì?” Minh Lê không kìm được hỏi lại, giọng cô hơi khàn.
Minh Hành cười cười, lại chuyển đề tài: “Từ nhỏ đến lớn, cháu có yêu cầu gì chú cũng đều sẽ đáp ứng, nếu cháu muốn ly hôn, thì yên tâm, chú nhất định sẽ đánh tới khi nào anh ta đồng ý ly hôn, sau khi ly hôn chúng ta sẽ rời đi ngay, không bao giờ trở lại nữa, làm như vậy nhà họ Minh cũng sẽ không cưỡng ép cháu được.”
“Chú……….”
“Ngủ đi, ngủ không đúng giờ khó chịu lắm,” Minh Hành xua xua tay, quay người lại chậm rãi rời đi, lúc sắp tới cửa liền nói thêm một câu, “Huyền quan có dù, cháu muốn đưa cho anh ta hoặc đuổi anh ta đi thì quyền quyết định đều tùy thuộc ở cháu.”
* Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách (Nguồn: https://nhadat.tuoitre.vn)
“Dù cháu muốn làm gì thì chú cũng sẽ đứng về phía cháu.”
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đã bị hắn đóng lại.
Giọt nước mắt vương ở trên mi muốn rơi xuống, trong đầu hiện lên đủ cảnh tượng, cô hốt hoảng.
*
“Ầm ầm ầm ——”
Mưa rào mùa hạ ở Lâm Thành có rất nhiều sấm chớp, đột nhiên ầm một tiếng, rung cả trời vang cả đất, Minh Lê đang nằm trên giường, úp mặt vào chiếc gối mềm mại, hai mắt nhắm chặt, cố gắng thôi miên bản thân mau mau đi ngủ.
Nhưng mà vẫn thất bại.
Cô ngủ không được.
Mặc dù biết là không nên mềm lòng, nhưng mà cô vẫn không kiềm được lòng mình, suy nghĩ không biết anh đã rời đi chưa hay vẫn còn ở lại, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh Hoắc Nghiên quỳ một gối trước mặt cô.
Vẻ mặt anh, những lời anh nói………..
Bên ngoài chắc hẳn trời mưa rất to vì tiếng gió đập vào kính cửa sổ rất vang rất rõ.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Minh Lê mở mắt ra, nhìn chằm chằm trên trần nhà một lúc lâu, muốn nhắm mắt lại nhưng cố thế nào vẫn không được.
Trằn trọc mãi.
*
Đèn tường trong biệt thự được thắp sáng lên, ánh sáng màu vàng lờ mờ chiếu trên cơ thể mảnh mai của Minh Lê.
Bước chân trần trên sàn, cô bước từng bước một, cuối cùng dừng lại ở huyền quan.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!