Sự im lặng lan dần ra.
Chỉ có tiếng hít thở của cô là đặc biệt rõ ràng, đầu ngón tay Minh Lê lần thứ hai siết chặt lấy tấm chăn mỏng, sức lực đã âm thầm tăng dần lên sau khi ngửi được luồng hơi thở từ người đàn ông kia.
Trong không khí, hơi thở của phái mạnh đang tỏa ra từng đợt từng đợt, nhè nhẹ phiêu du trong không khí, tận dụng mọi cơ hội quanh quẩn quanh chóp mũi cô, dây dưa mãi không làm sao xua tan đi được.
Cơ thể cô dường như đã mất đi tri giác, cô vẫn bất động không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi——
Lòng bàn tay ấm áp chạm vào da thịt cô.
Mu bàn chân cùng với bắp chân hơi đau mỏi bỗng thấy nhẹ nhàng…….thoải mái hơn, cảm giác khó chịu cũng dần thuyên giảm.
Các động tác dịu dàng nhẹ nhàng vô cùng.
Chỉ là ngay khoảnh khắc anh chạm vào cô, cơ thể như có một luồng điện chạy xẹt qua, cảm giác kỳ lạ dễ dàng bị gợi lên, cơ thể Minh Lê đột nhiên cứng ngắc, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.
Anh đang………
Một giây tiếp theo, máu như đã ngừng chảy rồi lại tức tốc xông thẳng lên đầu cô, tạo ra một vùng sắc đỏ nhuộm đỏ hết cả khuôn mặt, Minh Lê thẹn quá hóa giận, tức giận muốn rút chân mình về.
Nhưng cô lại quên mất rằng mình đang ngồi ở mép giường.
Động tác quay người đứng dậy quá vội vã và bạo lực, một chút không để ý, cơ thể cô ngay lập tức rơi thẳng xuống đất.
“Cẩn thận.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.
Cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của người đàn ông đã vững vàng giữ cô lại.
Lòng bàn tay anh bây giờ không còn nắm lấy mắt cá chân cô nữa, ngược lại đang đặt ở eo cô, xuyên qua lớp quần áo mùa hè mỏng tang, nhiệt độ nóng bỏng ngay tức khắc truyền vào người cô, cô bị ép ở trong vòng tay của anh, hơi thở của anh xâm chiếm mọi giác quan của cô.
Tư thế …. Có hơi mờ ám.
Ngực Minh Lê không kiềm chế được đã phập phồng lên xuống, cô bất chấp muốn đẩy anh ra, cho dù có té xuống đất một cách thảm hại cô cũng chịu nữa.
“Buông ra!”
Đôi mắt đen trầm lặng nhìn cô chăm chú, màu đen dưới đáy mắt đang lặng yên không một tiếng động quay cuồng, khuôn mặt tuấn tú cố kiềm chế, mím chặt môi, Hoắc Nghiên rốt cuộc vẫn phải buông cô ra, đặt cô lên giường.
Anh vẫn không rời khỏi cô.
Hơi thở của anh vẫn đang bao phủ cô, chỗ nào cũng có mùi của anh, một hỗn hợp mùi thuốc lá và bạc hà.
Trên da thịt tựa như còn lưu lại nhiệt độ từ anh, như thể nhắc nhở cô nhớ đến sự đụng chạm với anh, và………tối qua anh đã bắt nạt cô ác liệt như thế nào.
Minh Lê rất xấu hổ và buồn bực, đến nỗi có một luồng cảm xúc đang trào dâng và va chạm lung tung vào nhau trong lồng ngực cô, khiến cô giơ chân lên muốn đá anh một cái, nhưng khi khuôn mặt lạnh lùng của cô ngẩng lên, thì lại thấy được sự nhếch nhác hiếm có của anh.
——khóe miệng có vết bầm, áo sơ mi đã bung một vài nút, quần áo xộc xệch không gọn gàng.
Giống như vừa mới đánh nhau xong vậy, và anh là người bị đánh.
Minh Lê định nói gì đó nhưng lời nói không hiểu sao lại mắc kẹt trong cổ họng không thốt ra được.
Cho đến khi lòng bàn tay của người đàn ông lại chạm vào da cô lần nữa.
Anh ngồi ở mép giường, ngồi trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân thanh tú của cô, động tác giống hệt ban nãy.
Qúa bất ngờ, trái tim Minh Lê đột nhiên run lên dữ dội.
Nhiệt độ trên mặt chợt tăng lên, cô vừa xấu hổ mà cũng vừa khó chịu, tức giận thậm chí là ấm ức, cô chỉ muốn thoát ra khỏi anh, tùy nhìn như anh đang rất dịu dàng, nhưng thật ra anh nắm chân cô rất chặt, khiến cô không thể thoát ra được.
“Anh đang làm gì vậy!” Minh Lê thấy cô sắp khóc vì tức giận quá rồi.
Anh còn muốn bắt nạt cô nữa sao?
“Lục Nghiên!” Móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô buột miệng thốt ra cái tên anh dùng để lừa cô, giọng nói của cô vô thức to lên, xen lẫn một chút tủi thân mà chính cô cũng không biết.
Động tác của Hoắc Nghiên hơi dừng lại.
Anh hơi cúi đầu, đôi mắt u ám, vẻ mặt không rõ cảm xúc, giọng nói trầm thấp, tốc độ nói cũng rất chậm: “Minh Hành nói em đã mang giày cao gót đi dạo hơn nửa ngày, chân chắc chắn sẽ rất đau và khó chịu, làm như thế này sẽ giúp em thấy dễ chịu hơn.”
Anh đang giải thích.
Minh Lê không thấy rõ vẻ mặt anh.
Nhưng có ba chữ cô nghe được rất rõ ràng—— Minh Hành nói.
Bởi vì Minh Hành nói, nên anh mới xoa bóp cho cô.
Chuyện gì đây?
Bù đắp hả? Hay là vì Minh Hành uy hiếp nên anh mới làm?
Vậy nếu Minh Hành không nói thì sao đây?
Minh Lê cũng không biết rốt cuộc là mình bị sao nữa, mà sự nóng bỏng cùng với tức giận lập tức biến mất ngay trong nháy mắt, thay thế nó chính là nỗi uất ức tột cùng.
Mà vào lúc này, cảm xúc của cô lại trở nên vô cùng bình tĩnh một cách thần kỳ, cô lạnh lùng nhìn anh, cũng mặc kệ không ngăn cản động tác của anh.
Nhưng hai giây sau, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Đi ra ngoài.”
Đôi mắt Hoắc Nghiên lần thứ hai tối sầm lại.
Cổ họng anh nghẹn cứng khó chịu, yết hầu chuyển động một cách nặng nề, anh không đáp ứng mong muốn của cô.
Những đường nét trên khuôn mặt cô dần dần nhuốm một màu sắc vừa lạnh lẽo vừa quyến rũ, ánh mắt Minh Lê thờ ơ hờ hững, sau đó rút chân mình về ngay, giẫm lên sàn nhà rồi nhanh chóng rời đi.
Nếu anh không đi, vậy thì cô đi.
Nhưng mới đi được hai bước, đã bị hơi thở của người đàn ông kéo tới ngay, cổ tay bị anh bóp chặt, không cho cô có cơ hội phản ứng anh đã bế cô lên theo kiểu công chúa.
Cả quá trình đều không có một tiếng động nào.
Chỉ một động tác này đã khiến cho thần kinh đang căng thẳng của Minh Lê bị đứt hoàn toàn.
Đột nhiên những mảnh vỡ của tối hôm qua đã hiện lên rất rõ trong tâm trí cô.
Nhất là khi anh cũng bế cô lên lầu như thế này…….
Trạng thái đang cực kỳ bình tĩnh của cô bỗng chốc biến thành cơn tức giận ngập trời, xen lẫn với đó là sự uất ức, một luồng hỗn hợp các loại cảm xúc đang bành trướng lớn dần lại còn rất hung hãn đánh lộn với nhau, nhấn chìm Minh Lê, hàm răng cô run lên, vừa tức giận vừa buồn.
Cô không nói gì cả.
Mất kiểm soát, cô cắn ngay vào vai anh!
Cắn rất mạnh muốn khiến anh bị thương thì thôi.
Cơ thể Hoắc Nghiên lập tức căng thẳng.
Anh không cản cô, chỉ để mặc cô cắn, vẫn đứng bất động không nhúc nhích.
Ánh sáng rực rỡ từ trần nhà chiếu xuống bao phủ hai người, tạo nên hai cái bóng chồng chéo lên nhau.
Nhưng lại tuyệt nhiên không hề có một sự mờ ám nào.
Minh Lê cắn không được, cứng quá, người đau chính là cô.
Sự thật này càng khiến cô không thể tiếp nhận được.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng mà cô còn chưa kịp di chuyển thì người đàn ông đã nhanh hơn cô một bước, anh đặt cô ngồi lên mép giường.
Giây tiếp theo, anh quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Sau đó cô nghe thấy một giọng nói khàn khàn nhưng rất bình tĩnh điềm đạm——
“Theo luật pháp, người bị phán tử hình còn được có quyền biện hộ cho bản thân, cho nên Minh Lê à, em muốn phán anh tội chết và ly hôn với anh, thì cũng nên cho anh một cơ hội giải thích với chứ, đúng không?”
“Còn nếu em không muốn gặp anh, thì ngay khi nói xong anh sẽ đi ngay.”
Giải thích……
Lòng Minh Lê run lên, hàng mi tinh xảo đang vỗ vỗ không ngừng, đôi mắt cụp xuống, anh cũng không còn bóp chặt cổ tay cô nữa, mà đang đặt bàn tay ở hai bên hông cô, nhìn trông như bất cứ lúc nào anh cũng có thể ôm cô vào lòng anh.
Cuối cùng cô vẫn phải ngước mắt lên.
Khuôn mặt anh tuấn đang rất gần trong tầm tay cô, hoàn mỹ đến nỗi không thể chê vào đâu được, biểu cảm thì vẫn luôn bình tĩnh, không gợn sóng luôn khiến người khác không thể nhìn thấu được anh.
Đôi mắt rất sâu.
Anh không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn cô, như là đang đợi cô cho anh một cơ hội để giải thích.
Môi Minh Lê mấp máy.
“Được, vậy anh nói đi, giải thích rõ ràng việc anh đã tính kế tôi như thế nào.” Cô lạnh lùng nhìn anh, giọng điệu không biết có phải do ban nãy quá xấu hổ, khó chịu và phẫn nộ hay không mà đã có hơi khàn khàn.
Từng chữ từng chữ đều hiện rõ sự uất ức.
Hoắc Nghiên im lặng.
Bàn tay chống ở hai bên hông cô khẽ động đậy, cuối cùng là thu lại thành nắm đấm, yết hầu anh khẽ di chuyển: “Mẹ của anh họ Lục, trước khi bị người của nhà họ Hoắc tìm thấy thì anh theo họ mẹ.”
Có một vài cảm xúc vẫn không thể kìm lại được, Minh Lê nhìn khuôn mặt điển trai của anh và nghe được bản thân hỏi anh: “Họ Lục có liên quan đến Lục Chi Úc sao?”
Hoắc Nghiên biết cô đã đoán được.
Không giấu giếm, giọng khàn khàn anh thừa nhận: “Ừm, mẹ anh là trẻ mồ côi, được nhà họ Lục nhận nuôi từ nhỏ, cơ thể bà ấy gầy yếu, cộng thêm tính tình yên lặng ít nói, nên rất ít người biết được nhà họ Lục còn có một cô con gái nuôi, đây là những điều mà bà đã nói với anh trước lúc ra đi.”
“Lục Chi Úc,” anh hơi dừng lại, “Lớn hơn anh vài tháng, trên danh nghĩa anh phải gọi anh ta là anh họ.”
Đầu trái tim như bị kim đâm vào, Minh Lê không kìm được mỉa mai: “Qủa nhiên là anh em tốt của nhau ha, tôi và Lục Chi Úc đã lớn lên cùng nhau, anh ấy biết rõ tôi ghét nhất…….Đã vậy còn muốn giúp đỡ anh để lừa gạt tôi cơ đấy.”
“Anh thực sự rất xin lỗi.” Yết hầu Hoắc Nghiên di chuyển, giọng nói càng lúc càng khàn như đang mất tiếng dần.
Minh Lê siết chặt ngón tay lại.
Sự chua xót cuồn cuộn trong viền mắt, không muốn khóc, cô cố gắng kìm chế nó lại, giọng nói không nóng không lạnh hỏi anh: “Minh Hành nói cho tôi anh làm vệ sĩ cho tôi là vì thiếu tiền nhưng mà Hoắc Nghiên à, anh có thật sự thiếu tiền không?”
Lục Nghiên thì sẽ có nhưng Hoắc Nghiên thì chắc chắn là không.
Bóng tối dày đặc lóe lên trong đáy mắt sâu hút, yên lặng quay cuồng, trong đầu như có thứ gì đó vừa chạy qua, cuối cùng Hoắc Nghiên bình tĩnh nói dối: “Khi anh là Lục Nghiên đúng là có thiếu tiền, gặp được Minh Hành là điều ngoài ý muốn nhưng cả hai đều rất tin tưởng nhau.”
“Em có thể không tin anh, nhưng Minh Hành là chú của em, anh ta sẽ không lừa em, và cũng không có lý do gì để lừa em cả.”
Minh Lê đột nhiên quay đầu, sống lưng căng thẳng.
Thời điểm hai ánh mắt chạm vào nhau, nhìn thấy vẻ mặt anh trước sau như một bình tĩnh và thờ ơ, ngực cô không tự chủ được phập phồng lên xuống: “Anh ấy không có lý do còn anh thì có đúng không?”
“Không có cuộc giao dịch nào giữa anh với ông nội của em cả,” đôi mắt u ám nhìn cô chăm chú sâu lắng, giọng nói Hoắc Nghiên khàn khàn, “Nhà họ Minh sẽ không đứng ra và cũng sẽ không giúp anh gì hết, đây chính là điều kiện tiên quyết.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!