Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cưng Chiều Em Vô Hạn

Bàn tay thể hiện sức mạnh nam tính của người đàn ông đang nắm chặt lấy cổ tay cô.

Rất nóng, rất chặt.

Nhưng ban nãy cô đã trói tay cùm chặt chân anh rồi mà nhỉ, cô rõ ràng cũng đã pha chế những hỗn hợp rượu mạnh nhất và dễ say nhất cho anh uống rồi.

Anh vậy mà…..

Trong một khoảnh khắc toàn bộ máu trong cơ thể Minh Lê như đình chỉ không lưu thông nữa, thay thế nó là lửa giận đang chạy tán loạn trong cơ thể cô, giống như là bị đổ thêm xăng vào vậy, từng chút một bùng cháy rừng rực lên thiêu đốt cô.

Anh lại đang giả vờ để chơi cô.

Cũng giống như lúc anh tính kế chuyện kết hôn với cô, vẫn như cũ đang dối gạt cô.

Cơn tức giận của cô đang cuộn trào mãnh liệt đến tung trời tung đất, lồng ngực phập phồng dữ dội, cảm xúc đang trên đà dâng trào dần mất kiểm soát, Minh Lê đột nhiên dồn sức vung tay lên rất mạnh, lúc này cô chỉ muốn tránh xa khỏi Lục Nghiên!

Nhưng mà anh nắm cổ tay cô quá chặt khiến cô không thể thoát ra được.

“Buông tôi ra!” Cô hét lên đầy tức giận.

Hoắc Nghiên vẫn không buông ra.

Ở khoảng cách gần, mùi nước hoa của cô dễ dàng vương vấn trên chóp mũi anh, cùng với tác dụng của cồn trong rượu đang ngày càng nồng nặc và mãnh liệt hơn, chúng đã kích thích dây thần kinh đang căng thẳng của anh.

Cổ họng khó chịu không nhịn được, yết hầu anh chuyển động lên xuống một cách nặng nề.

Hô hấp càng thêm không ổn định.

“Thích Hoắc Dung Cảnh?”

Khi cô muốn vùng vẫy tay chân, hơi thở của người đàn ông đã bao trùm lấy cô, khuôn mặt Minh Lê bị người đàn ông giữ rất chặt, giọng nói khàn khàn và trầm lạnh của anh cường thế bay vào tai cô.

Cô bị ép buộc phải nhìn anh.

Dưới mái tóc đen ngắn kia, khuôn mặt đẹp trai đó vẫn lạnh lùng không có chút biến động nào, một đôi mắt đen u tối gắt gao khóa chặt cô, một tay anh bóp cổ tay cô, một tay nắm lấy khuôn mặt cô, vẻ mặt nhạt nhẽo hỏi cô.

Ngay tại khoảnh khắc mà ánh mắt hai người gặp nhau, như có một mũi kim nhọn đâm vào trái tim Minh Lê.

Đau đớn lan tràn ra.

Ngay khi tia lý trí cuối cùng còn sót lại đã hoàn toàn biến tan đi, thì trong cô chỉ còn sự tức giận và nỗi uất ức đang vây kín cô bốn phía, không có một kẽ hở.

Dưới sự tức giận tột độ, Minh Lê đã bị kích thích, buộc miệng thốt ra điều mà với EQ của mình, cô sẽ không bao giờ nói ra: “Đúng đó thì sao! Tôi thích Hoắc Dung Cảnh đó, tôi thích ai cũng được chứ tuyệt đối sẽ không thích anh! Ly hôn đi, buông tôi ra mau!”

Cô vốn đã rất tức giận, đầu óc rối bời, lộn xộn kinh khủng, không muốn nhìn thấy anh thêm tí nào, cô không do dự giơ chân đá thẳng vào đôi chân dài của anh.

Dùng cực kỳ nhiều sức.

“Đừng đụng vào tôi!” Nỗi chua xót nồng đậm xâm chiếm khóe mắt cô, sự uất ức và đau khổ nhanh chóng bành trướng ra, sương mù dần dần dâng lên trong mắt cô, Minh Lê sắp khóc.

Nó lại cứ cố tình chọn ngay thời điểm này, lúc cô đang hỗn loạn thảm hại nhất mà đến…….

“…….Lục tổng.” Đường Cách bất ngờ xuất hiện.

Lục tổng Lục tổng……

Rõ ràng họ của anh là Hoắc mà!

Còn muốn tiếp tục nói dối cô nữa hả.

Qúa tức giận rồi, Minh Lê ngay lập tức cúi đầu cắn rất mạnh vào tay anh!

Dồn sức rất nhiều.

Vẻ mặt của Hoắc Nghiên vẫn không chút thay đổi, đôi mắt đen dày đặc những mảng tối, như một mạch nước ngầm đang cuồn cuộn, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc hơn.

Tác dụng chậm của cồn càng thêm mãnh liệt, sự tàn bạo hiện rõ trên mặt anh, anh ngước mắt nhìn về phía Đường Cách đang trong tình thế xấu hổ tiến không được mà lùi cũng không xong kia, mỗi chữ phát ra từ môi anh đều lạnh buốt như tảng băng: “Chuyện gì?”

Đường Cách mở miệng thở dốc, dưới ánh mắt sắc bén không rét mà run của người đàn ông nhanh chóng báo cáo lại tình hình: “Ngoài cổng biệt thự có một người tên là Lâm Mộ Thâm đến, nói là……Đến tìm phu nhân, nhất định phải vào được đây.”

Lâm Mộ Thâm……

Tia kiên cường cuối cùng bị đánh nát, sự ấm ức bùng nổ lên, Minh Lê quay người lại muốn chạy ra bên ngoài, giống như Lâm Mộ Thâm đang đứng bên ngoài chỉ cách cô có vài bước chân, cô la lớn muốn cầu cứu anh ta: “Anh Mộ Thâm!”

Tuy nhiên chào đón cô lại là cái ôm ngang bất ngờ của người đàn ông!

Một giây tiếp theo, những chữ cực kỳ lạnh nhạt vang lên——

“Tuyệt đối không có chuyện ly hôn.”

“…… Hoắc Nghiên!”

Đường Cách, người đang đứng im đột nhiên nghe được tiếng kêu phẫn nộ của phu nhân, là tên thật của Hoắc tổng, ngay lập tức mở to hai mắt vì khiếp sợ kinh ngạc.

Cậu đã nhận ra được điều gì đó.

Nhớ đến đôi mắt đen sâu thẳm hun hút như đáy biển vực sâu ban nãy, cùng sự lạnh lùng toát ra từ sếp, không lãng phí thời gian thêm nữa, cậu nhanh chóng quay người đi ra khỏi biệt thự, đóng cửa lại.

Lâm Mộ Thâm đang đứng chờ ở ngoài cổng lớn và không đợi thêm được nữa.

Anh ta đang muốn lao vào.

“Xin lỗi ngài Lâm,” Đường Cách nhận thấy được ý định của anh ta, mí mắt nhảy dựng lên, liền vội vàng chạy tới vươn tay ra ngăn lại, “Hoắc tổng và phu nhân đang nghỉ ngơi, chúng tôi hiện không tiếp khách nên mời ngài về cho.”

Bước chân của Lâm Mộ Thâm đột ngột dừng lại.

Anh ta nhìn chằm chằm Đường Cách.

Một khuôn mặt tuy là giống như con trẻ con nhưng lại rất đậm vẻ dối trá, Đường Cách nói dối rất đâu vào đấy: “Phu nhân của chúng tôi đã đợi Hoắc tổng cả đêm, hai người cũng vừa mới kết hôn, sẽ có rất nhiều điều muốn nói với nhau.”

Bàn tay đang buông thõng bên người Lâm Mộ Thâm bỗng nắm chặt lại thành nắm đấm, thậm chí các đường gân xanh đã xuất hiện đầy trên mu bàn tay anh ta.

Môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, hô hấp cũng dần nặng nề hơn, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía căn biệt thự đang rực rỡ ánh đèn sáng trưng cách đó không xa kia.

Cuối cùng, Lâm Mộ Thâm nghiêm mặt xuống quay người rời đi thật nhanh!

Đường Cách……khẽ thở phào nhẹ nhõm sau khi đã sống sót qua tai nạn.

*

Cơ thể Minh Lê nặng nề ngã xuống chiếc giường mềm mại to rộng.

Đau quá.

Cô vô thức nhắm mắt lại, sau lại mở ra, hơi nước trong mắt cũng nhanh chóng tích tụ lại khiến cho mọi thứ trong tầm nhìn của cô cũng bắt đầu mờ mờ dần.

Ngoại trừ khuôn mặt của Lục Nghiên.

Lạnh lùng như mọi khi.

Anh đang đứng đó, bóng dáng cao lớn sừng sững dưới ánh đèn sáng ngời rực rỡ, đôi mắt đen u tối của anh nhìn chằm chằm vào cô, chiếc cà vạt cô dùng để trói tay anh ban nãy, vào giờ phút này chỉ còn quấn lại ở cổ tay trái của anh.

Nó lỏng lẻo, lơi lơi tựa như đang nhắc nhở cho cô nhớ lại anh đã đùa giỡn mình như thế nào.

Ngực Minh Lê phập phồng kịch liệt, vô cùng nặng nề, hơi thở cũng không ổn định, cảm xúc cuối cùng đã không thể kiểm soát được nữa, khóe mắt cô vẫn đỏ hoe, cô ngay lập tức lấy chiếc gối bên cạnh đập mạnh vào đầu gối anh!

Đặt chân xuống sàn nhà muốn rời đi.

Nhưng tốc độ của người đàn ông đã nhanh hơn cô.

Đùng một cái, trời đất quay cuồng, hơi thở mát lạnh trộn lẫn với mùi rượu nồng nặc mạnh mẽ bao phủ lấy cô, một bóng đen cũng theo đó phủ xuống, tấm lưng trắng như tuyết của Minh Lê lần thứ hai chạm xuống tấm chăn mỏng, mà ngay một giây tiếp theo, cơ thể anh……. đè thẳng lên người cô!

Đôi mắt xinh đẹp của Minh Lê ngay lập tức mở to ra, đồng tử co rút một cách nặng nề.

“Lục……Ưm!”

Những lời phẫn nộ muốn nói ra cũng nhanh chóng bị chặn lại.

Anh nửa quỳ bên cạnh cô, một bàn tay ôm eo cô giam cầm cô lại, một tay khác thì giữ chặt khuôn mặt cô, không cho cô có cơ hội chạy thoát.

Dây cà vạt lướt ngang qua da thịt cô.

Hơi lạnh.

Anh dùng tư thế như vậy hôn môi cô, mạnh mẽ và trằn trọc.

Cơ thể Minh Lê bỗng chốc cứng đờ căng thẳng, sau khi phản ứng lại, cô không kìm được khẽ run lên, cực kỳ tức giận thống khổ và uất ức, tất cả những cảm xúc đó đã bùng nổ hết lên ngay trong khoảnh khắc này.

Cô dồn hết sức đẩy mạnh anh ra, thậm chí còn đánh vào bả vai anh, làm mất đi hình ảnh của một đại tiểu thư thường ngày, mất luôn cả dáng vẻ bình tĩnh khi nãy diễn kịch để trói tay chân anh ở dưới lầu.

Nhưng làm sao cô có thể đẩy được một người đàn ông trưởng thành ra chứ?

Anh rất dễ dàng giam giữ cô lại, cô muốn đẩy anh ra, nhưng lúc anh tỉnh táo thì khác, chứ còn bây giờ khi anh đã uống 5 ly rượu mạnh kia, khó như lên trời.

Sự tức giận của Minh Lê đã đạt đến đỉnh điểm.

Nước mắt như muốn rơi xuống, trong lòng vô cùng không muốn, vì vậy cô đã mở miệng ra cắn chặt môi anh.

“….Lục Nghiên, tên khốn kiếp nhà anh!” Đầu óc cô quay cuồng, và cô đang hét lên tên anh, cái tên mà anh đã dùng để lừa cô, dưới sự xấu hổ và giận dữ nên lời nói bắt đầu lộn xộn, “Tên khốn! Tôi muốn ly hôn, ngay bây giờ! Tên khốn kiếp này!”

Men say càng thêm nặng và mạnh liệt đang chảy cuồn cuộn trong máu Hoắc Nghiên, quai hàm anh căng lại rất chặt, đến mức mà từng sợi dây thần kinh trong người anh cũng bị cuốn theo, và có một số cảm xúc đã âm thầm chạy vào nơi sâu nhất trong cơ thể anh.

Anh không chớp mắt nhìn cô chăm chú, ánh mắt biến hóa liên tục, cuối cùng trở nên cực kỳ nặng nề giống như nhịp thở của anh lúc này.

Cô ấy nói không cần anh.

Cô ấy muốn ly hôn….

Qua lớp vải mỏng, chỗ đó của cô cứ chạm liên tục vào ngực anh.

Áp chế những khát vọng đang ngo ngoe chuyển động.

Hoắc Nghiên khép hờ hai mắt.

Tiếng khóc đầy uất ức của Minh Lê dần dần trở nên rõ ràng hơn: “Ly hôn! Tôi muốn…..”

Chỉ trong một giây giọng nói đã đột ngột dừng lại.

Cô mở to hai mắt.

——Bàn tay anh đang ôm eo cô thì vẫn giữ như trước, còn tay trái có cà vạt thì di chuyển đến chỗ cao nhất của áo sơ mi, rồi sau đó, những ngón tay thon dài cùng những đốt ngón tay rõ nét cởi từng nút áo ra.

Chậm rãi, ung dung không nhanh không chậm, lộ ra vài phần nho nhã nhưng cũng không kém phần lưu manh.

Trái tim Minh Lê run lên dữ dội, nhận ra điều gì đó, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nghiêng người tới gần cô, đôi mắt đen sâu hút kia vẫn không rời khỏi cô lần nào, tính chiếm hữu của một người đàn ông đã lặng lẽ tỏa ra rất mãnh liệt.

“Lục Nghiên!” Giọng nói của Minh Lê run run.

Nhưng nụ hôn của anh lại lần nữa rơi xuống.

Cùng với một giọng nói mỏng, đầy lạnh lùng và rất nguy hiểm, gần với tai cô, trầm và khàn ——

“Tối hôm qua làm em đau làm em không thoải mái, là lỗi của anh, nếu đã đưa anh hai ngàn vạn, vậy thì tối nay anh sẽ thử lại, anh sẽ làm cho em thoải mái hơn, nhé?”

Nụ hôn của anh mang theo đầy dục vọng ham muốn.

Rất rất nhiều.

Đầu óc của Minh Lê trống rỗng trong vài giây, mãi đến khi nụ hôn của anh đáp xuống nơi đó, gợi lên những cảm giác khác lạ, thì khuôn mặt trắng nõn của cô chợt đỏ bừng lên và cơ thể cũng càng lúc nóng hơn, nhất là khi anh……

Nhưng cảm xúc cường liệt nhất vẫn là sự tức giận, bực bội và uất ức.

“Tôi không cần….” Minh Lê thở dốc, liều mạng giãy dụa muốn thoát ra, không giữ được lý trí bắt đầu tuôn ra những lời nói xúc động, “Đồ khốn kiếp,…….Ly hôn, tôi không cần anh nữa!”

“Lục……”

Cảm giác mát lạnh nhanh chóng chạm vào da thịt cô, chặn lại tất cả những lời nói còn lại của cô.

…… Cà vạt!

Hay tay cô bị anh giữ lấy, anh dùng cà vạt trói tay cô lại.

Giống như lúc nãy cô trói anh, điểm khác biệt chính là động tác của anh chậm rãi hơn, giống như cố ý muốn cô cảm nhận được nó rõ ràng hơn.

Thêm một điểm khác nữa đó là anh có thể thoát ra một cách dễ dàng nhưng còn cô thì lại không thể.

Như thể biết được cô đang nghĩ gì, lời nói trìu mến thâm tình của anh vang lên, chui vào tai cô ——

“Em không biết cách trói rồi, ngoan, để ông xã tới dạy em cách chơi cho đúng nhé.”

Giọng nói trầm thấp giống như một lời thì thầm.

Đặt biệt là hai chữ ông xã kia khiến cô bất ngờ vô cùng.

Khuôn mặt của Minh Lê lúc này đỏ đến mức như thể có thể chảy ra máu ngay lập tức.

Nhưng mà chỉ trong một giây tiếp theo, sự nóng bỏng được thay bằng sự lạnh lẽo.

Vì giờ phút này tính chiếm hữu của anh không liên quan gì đến tình yêu cả, chỉ là tật xấu mà hầu hết những người đàn ông đều hay mắc phải mà thôi.

Chưa kể anh còn uống nhiều rượu như vậy nữa.

“…… Lục Nghiên!” Rốt cuộc không thể kiềm được, những giọt nước mắt đã rơi xuống, lồng ngực phập phồng phẫn nộ, cô đá anh, bất chấp mọi thứ đá anh, “Anh cái thẳng đểu này, khốn kiếp chỉ biết bắt nạt tôi!”

Khi chân vừa sắp đá được tới anh.

Thì rất nhanh chân đã bị anh bắt lại được.

Minh Lê giãy giụa muốn thoát ra.

Nụ hôn trên người không còn, một cảm xúc lạnh lẽo khác đã chạm vào mu bàn chân cô, anh đã đặt môi mình lên mu bàn chân trắng nõn của cô.

Hô hấp Minh Lê đột ngột ngừng lại.

Không hiểu sao nó khiến Minh Lê nhớ lại ngày hôm mới kết hôn, lúc anh bị phỏng, cô bôi thuốc cho anh, sau đó anh phát hiện mu bàn chân cô cũng có vết bỏng, anh liền quỳ một gối xuống đất, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.

Lúc đó cô thấy xấu hổ buồn bực vô cùng, khiến cô sinh ra ảo giác rằng anh sẽ rất thành kính hôn lên chân cô.

Nhưng còn giờ phút này……

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!