Suy nghĩ của Minh Lê dường như chậm lại.
Trong vài giây, đôi môi đỏ bừng của cô khẽ mở, hàng mi rũ xuống, thấp giọng nói: "Lục Nghiên, anh đã đến rồi sao, nhanh như vậy?"
Đầu hơi cuối, chiếc cổ thiên nga trắng non thon dài cực kỳ đẹp mắt, thu hút ánh nhìn.
Mái tóc đen ngắn, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng. Hoắc Nghiên nhìn chằm chằm cô, không do dự mà quỳ một gối xuống đất, tầm mắt khóa chặt khuôn mặt cô, chiếc quần tây quý giá đặt may riêng bỗng tiếp xúc với mặt thảm.
"Em uống rượu?"
Nam nhân tiếng nói khàn khàn, trầm thấp dễ nghe, chỉ là giờ phút này nghe vào Minh Lê trong tai, cộng thêm men rượu càng lúc càng nặng khiến cô đau đầu, làm cô có cảm giác hắn đang chất vấn mình.
Minh Lê không vui mà nhíu mày, nâng mặt lên.
"Anh..."
Đập vào mắt cô là cặp mắt đen láy của anh đang nhìn thẳng vào cô khiến cho những lời muốn nói bỗng nghẹn lại, cô thậm chí còn không để ý anh không có xưng hô cô là minh tiểu thư như ngày thường.
Cặp mắt kia.
Ánh mắt của Hoắc Nghiên sâu thẳm, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào cô, thấp giọng hỏi: "Em muốn về nhà sao?"
Bị nhắc nhở, Minh Lê mới định thần lại.
"Muốn". Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, giọng điệu có phần kiêu ngạo mà ra lệnh.
Dứt lời, cô cố gắng đứng lên.
Cũng không biết đêm nay uống phải loại rượu nào mà tác động của rượu càng lúc càng mạnh, cơ thể lung lay vừa đứng lên lại ngã ngay ra ghế sô pha.
Ghế sô pha thật ra rất mềm, chỉ là tâm trạng của cô hôm nay quá tệ, Minh Lê vẫn là cảm thấy đau.
Thậm chí, cô cảm thấy có một chút ủy khuất.
Ngón tay trắng nõn nắm chặt ghế sô pha, hàm rắng cắn chặt môi rất không vui.
Bỗng, lòng bàn tay của nam nhân xuất hiện trong tầm mắt cô.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng, đan khít vào nhau thon dài đẹp đẽ tuyệt đối có thể khiến những cô nàng tay khống thét chói tai.
Minh Lê đờ đẫn vài giây.
"Muốn tôi đỡ em, hay vẫn là", đôi mắt thâm thúy, giọng nói Hoắc Nghiên nhàn nhạt," Ôm?"
*
Rốt cuộc giải quyết xong bạn gái nhỏ ầm ĩ, Tống Thành vội cất điện thoại tìm Minh Lê, vừa nhấc mắt, đồng tử hắn co rút nặng nề!
Thế nhưng. (Yu: có ngày mà chị bị anh trai họ Hoắc ăn mất thì anh giại nhỏ này cũng k biết lun.)
"Minh Lê!"
Tống Thành vội bước nhanh tới ngăn lại, giơ tay định đem Minh Lê cướp về từ người nam nhân lạ mặt kia, nhưng không ngờ lại đập vào mắt là đôi mắt lạnh lùng, ẩn chứa sự nguy hiểm của người nam nhân kia.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, đôi mày sắc bén.
Khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Tay Tống Thành run lên, cơ thể không có tiền đồ cứng đơ, thậm chí một ý nghĩa bỗng lóe lên trong đầu --
Người nam nhân này thật sự chỉ là vệ sĩ?
"Lục Nghiên, vệ sĩ của em". Minh Lê đầu đau đến muốn nổ tung, giờ phút này không nghe được âm thanh ồn ào, khí chất đại tiểu thư tức khắc bùng nổ, trừng mắt Tống Thành nói," Ồn ào, đừng nói chuyện."
Tống Thành:"...."
Hắn trơ mắt mà nhìn cái người vừa thấy đã biết khó ở chung kia ôm Minh Lê đi.
Ôm?
Fuck! Tống Thành hốt hoảng không nhịn được liền chửi thề một tiếng, trợn to hai mắt như nhìn thấy quỷ.
Hắn phóng như bay quay về ghế lô.
Lâm Mộ Thâm vừa thấy hắn há mồm thở dốc, cười trêu chọc "Ngươi này thể lực."
"Vệ... Cái người vệ sĩ, anh ta ôm Minh Lê!" Tống Thành không thể tưởng tượng được hô to, "Anh ta thế nhưng có thể chạm vào Minh Lê! Còn là ôm kiểu công chúa! Minh Lê bệnh có phải hay không đã tốt hơn?"
Lâm Mộ Thâm hơi giật mình, thu lại ý cười nơi khóe miệng, một tia sáng không ai nhìn thấy lặng lẽ xẹt qua nơi đáy mắt.
"Ai?"
"Vệ sĩ của Minh Lê!"
*
Người trong lòng thực nhẹ, Hoắc Nghiên không cần tốn nhiều sức ôm cô một đường tìm đến chiếc Maserati.
Anh dùng một tay ôm chặt lấy cô, một tay khác kéo cửa ghế sau.
"Không muốn", Minh Lê ánh mắt mê ly, giọng điệu khi say rượu càng thêm mềm mại mang theo chút hờn dỗi Muốn ngồi phía trước.
Cô không thích ngồi phía sau nha.
Đèn trước câu lạc bộ sáng choang, Hoắc Nghiên rũ mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo, thanh tú đang say mèm của cô.
"Được". Tiếng nói trầm thấp đầy kiềm chế phát ra từ cổ họng, anh đóng cửa xe, quay lại mở cửa ghế lái phụ.
Cúi người xuống, anh cẩn thận đem cô đặt ở trên ghế phụ.
Nghĩ muốn đứng dậy, cô ôm lấy cổ anh, bàn tay trắng nõn ôm chặt không buông.
Mùi hương nhàn nhạt lượn quanh chóp mũi.
Khoảng cách rất gần, Hoắc Nghiên nhìn cô thật sâu.
Bàn tay thon dài nâng lên --
Minh Lê buông lỏng tay, ngẩng đầu, duỗi thẳng lưng, tư thế đặc biệt nghiêm túc.
Hoắc Nghiên thu hồi ánh mắt, ngồi dậy.
"Đai an toàn của em". Cửa xe đóng lại, tầm mắt đảo qua, giọng anh trầm trầm nhắc nhớ.
Như là nghe được thanh âm, Minh Lê chậm rãi quay đầu lại.
"Cái gì?" Lông mi chớp chớp, đôi mắt đào hoa trong suốt nhiễm men rượu mang theo vẻ vô tội đầy mê ly "Ồ, đai an toàn sao, vậy anh đeo cho tôi". Giọng nói có chút kiêu ngạo, cô chậm rãi ra lệnh.
"Nhanh lên a".
Hoắc Nghiên nâng mắt liếc nhìn nàng một cái.
"Được". Anh nhàn nhạt trả lời, nghiêng người tới gần.
Đột nhiên, hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt anh mang theo mùi rượu lẫn mùi hương của cô.
Thân thể Hoắc Nghiên cứng đờ, ánh sáng nơi đáy mắt biến ảo liên tục.
Khoảng cách gần trong tầm tay.
Mùi hương hormone của nam nhân bỗng vọt tới, mùi bạc hà pha lẫn với mùi thuốc lá lại khiến cô cảm thấy yên ổn vô cùng, Minh Lê sửng sốt, đôi mắt đẹp mở to quên chớp.
"Cạch" một tiếng.
Được rồi. Âm tiết trầm trầm chui vào tai cô.
Trogn một giây tiếp theo, khí thế bức người kia rời đi.
Minh Lê lông mi cuối cùng khẽ chớp, đầu cô càng thêm choáng váng.
"Em nhớ ngồi vững".
"Được".
*
Chân dài vừa bước vào phòng khách, thu hết hình ảnh chiếc dương cầm vỡ nát vào mắt, đôi mắt anh tối dần, mắt khẽ chớp nhìn sang hướng khác, nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên ghế sô pha.
Tâm trạng khó chịu, mày đẹp nhíu chặt, Minh Lê chậm rãi ngồi dậy, lông mi khẽ run, cô mở mắt.
Vừa chuyển đầu --
Hình ảnh dương cầm vỡ nát đập thẳng mắt cô.
Xung quanh dường như đang chuyển động, những hình ảnh hỗn loạn đang từ từ bao phủ phòng khách.
Đương nhiên, nó đang ở dưới chân cô.
Cảm giác đau đớn nơi đầu trái tim vào buổi chiều một lần nữa trở lại, đầu ngón tay cô vô thức nắm chắt váy, chặt đến nỗi vạt áo cô dần xuất hiện nếp nhăn.
Cô hoảng loạn, cúi người muốn đem những mảnh vỡ nhặt lên.
Khẽ chạm --
Nhưng cái gì cũng không có.
Trống rỗng.
Hình như nó không muốn cô nhặt, lại như đang cự tuyệt cô chạm vào.
Trong lúc mơ màng, Minh Lê như nghe được âm thanh đầy ủy khuất, tức giận--【 Ngươi không bảo vệ tốt ta, đừng chạm vào ta, tạm biệt! 】
Trán cô đột nhiên nảy lên, Minh Lê dừng lại động tác, thân thể dần trở nên cứng ngắc, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập cô, vây lấy thân thể cô.
Đầu rất đau, đau như muốn nổ tung ra.
Minh Lê chậm rãi đứng thẳng lên, mắt thoáng nhìn qua bàn trà, trên đó có một chồng tài liệu.
Đó là...
Đúng nha, cô nhớ ra rồi.
- -Thông tin người kết hôn với cô.
Cô sắp kết hôn nha.
Cô có trách nhiệm, trách nhiệm của Minh gia đại tiểu thư.
Cô...không có quyền tùy hứng.
Cúi đầu, hàng mi cong vuốt rủ xuống, tạo thành một đường bóng mờ đẹp đẽ, Minh Lê ngơ ngác cắn môi.
Cô vẫn không nhúc nhích, đứng im như pho tượng.
Chỉ có cảm xúc nơi lồng ngực đang đấu đá, xé rách, ép chặt cô đến mức khó thở.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết qua bao lâu, một ly nước xuất hiện trong tầm mắt cô.
Năng lực phán đoán sớm đã mơ hồ lại lần nữa trở nên trì độn, Minh Lê ngẩn người đứng nhìn, vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi, giọng nói nặng nề của nam nhân vang lên trong căn phòng yên tĩnh--
"Nước mật ong để giải rượu."
Giọng nói gợi cảm, đặc biệt lôi cuốn.
Giống như nút khởi động của người máy được kích hoạt, Minh Lê chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn thẳng người nam nhân.
Dưới tác dụng của men rượu, khuôn mặt cô trắng nõn, đỏ bừng hơi rượu, đôi mắt đẹp long lanh như chứa nước, mang theo sự mê ly, xinh đẹp động lòng người.
Không cần cố tình dùng ánh mắt trêu người, chỉ cần như hiện tại cũng đủ câu hồn, làm người mê muội.
Hoắc Nghiên ánh mắt tối dần.
Ánh đèn trên cao có chút chói mắt, đôi mắt Minh Lê khẽ nheo lại, vươn tay muốn che lại, nhưng ngón tay có kẽ hở, cô dường như vẫn thấy ánh sáng đó bao phủ bóng dáng thon dài của nam nhân, khiến cho anh trông thanh lịch, tuấn tú hơn.
Mà anh, đôi mắt đen vẫn đang chăm chú nhìn cô.
Sâu thẳm.
Yên lặng.
Hơi thở Minh Lê vốn nhẹ, giờ phút này lại có chút rối loạn không rõ nguyên nhân.
" Lục Nghiên?"
"Anh đây". Anh dùng ánh mắt khóa chặt khuôn mặt cô, Hoắc Nghiên trong cổ họng phát ra âm tiết.
Đường quai hàm hơi căng lên, anh đưa ly cho cô.
"Em uống đi."
Đầu óc hỗn loạn, Minh Lê cắn môi dưới, buông tay xuống rồi cầm lấy.
Mười ngón tay mảnh khảnh nắm chặt chiếc ly, nhiệt độ ấm áp từ ly nước như xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay cô, cô nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó chậm rãi, từ tốn nâng lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
Giây tiếp theo, cô cau mày.
"Đắng" Cô nói.
Ngẩng mặt lên cô đưa ccái ly cho anh.
"Từ từ". Hoắc Nghiên cầm lấy.
Đầu ngón tay ngoài ý muốn chạm vào tay cô.
Thực mềm, còn có chút lạnh.
Ánh mắt tối dần, anh nhìn cô một cái, xoay người, bước đôi chân dài xuống bếp.
Minh Lê cắn môi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp.
Thực mau, Hoắc Nghiên quay trở lại, giọng nói không quá lạnh nhạt: "Anh đã bỏ thêm mật ong."
Minh Lê lại uống.
Cô vẫn cau mày, cảm giác như thể đang bị khi dễ, chịu nhiều ủy khuất.
"Không ngọt."
Hoắc Nghiên im lặng, vẫn tiếp tục thêm mật ong cho cô.
Minh Lê lại ngừng uống.
Mọi thứ vẫn như cũ đang xuất hiện trước mắt cô, bao gồm cả người nam nhân anh tuấn ngũ quan xuất sắc này, điều không thay đổi đó là ánh mắt u ám của anh đang nhìn cô.
Gương mặt kia, đường nét sâu sắc rõ ràng.
Thật sự là một khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người khác muốn ngủ ngay với anh chỉ với khuôn mặt.
Một giây, hai giây
Đầu càng lúc càng nặng, người cũng càng say
Minh Lê nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay, giọng thấp thấp lười nhác: "Lục Nghiên, anh lại đây, cúi đầu xuống."
"Được."
Hoắc Nghiên quỳ một gối như cô mong muốn.
Tốt.
Thực tốt, rất gần.
Thân thể lung lay như sắp đổ, Minh Lê tiến sát lại, cánh tay trắng nõn đặt lên bả vai anh, hơi thở ấm áp phả vào mặt anh, hơi thở nhẹ nhàng--
"Lục Nghiên, cùng em kết hôn, được không?"
Không gian yên tĩnh, giọng nói say rượu của Minh Lê đặc biệt quyến rũ, mềm mại hiếm thấy.
Nhưng mà, anh không lên tiếng.
Minh Lê không giận, khóe môi xinh đẹp cong lên, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, có chút ý cười, như mê hoặc nói:"Lục Nghiên, anh nói chuyện nha, muốn hay không?"
Hoắc Nghiên vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, chỉ là nhìn chăm chú vào mặt cô, đôi mắt càng lúc càng sâu: "Em muốn cái gì?"
Giọng nói anh trầm thấp, tựa như thì thầm, thậm chí còn mơ hồ có ý tứ mê hoặc.
Muốn cái gì...
Đầu óc ong ong, Minh Lê nhất thời giật mình.
Cô nhìn anh.
"Lục Nghiên"
Tầm mắt chạm nhau, Hoắc Nghiên ánh mắt không hề rời khỏi cô.
"Ừ". Anh đáp lại bằng một giọng trầm, yết hầu khẽ di chuyển.
Minh Lê thấy được.
Yết hầu.
Ánh mắt càng thêm mê mang, như bị dụ dỗ, đang suy nghĩ miên man, cô duỗi ngón tay mảnh khảnh, từ từ di chuyển xuống, từ từ chạm vào yết hầu gợi cảm của anh.
Chọc chọc.
"Cứng a". Cô lẩm bẩm.
Ánh sáng dừng ở khuôn mặt Hoắc Nghiên, sáng tối đan xen, khuôn mặt mặt anh tuấn tối tăm khó phân biệt, bị chạm vào, hầu kết lại khẽ lăn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô đang ở trong tầm tay mình.
Minh Lê cũng cảm giác được.
Đôi mi thanh tú chớp chớp, cô bỗng giơ tay, rời đi hầu kết của anh, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh chậm rãi lướt qua khuôn mặt tuấn tú của anh: "Minh Hành nói, anh làm vệ sĩ cho tôi là bởi vì anh thiếu tiền nha."
Hô hấp nhanh dần, Minh Lê môi đỏ cong lên, cằm khẽ nâng khiến cho khuôn mặt cô càng thêm xinh đẹp, tinh xảo.
Kia gần như không có khoảng cách, cô nhìn chằm chằm anh, ý cười lười nhác kiêu ngạo,"Một trăm vạn, đêm nay tôi ngủ với anh, muốn hay không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Nghiên: "Anh đây liền thoát"
Yên yên:??? Ngươi không phải ta ngỗng tử
Lời editor: Anh trai họ Hoắc ơi, liêm sỉiii???????????? Vì quan hệ hai người càng gần hơn nên Yu sẽ bắt đầu thay đổi cách xưng hô nha mn.