"Đang coi gì đó? Tin nhắn của ai gửi đến vậy?" Tống Yểu thu hết vẻ mặt hốt hoảng của Minh Lê vào mắt, cười trêu cô, "Để tớ đoán xem, là chồng yêu của bé Lê Lê chúng ta, Lục Nghiên đúng không nào?"
Chồng của mình sao.......
Bất ngờ nghe thấy cái xưng hô xa lạ này khiến trán Minh Lê bỗng giựt giựt lên. "Yểu Yểu!"
Hai má hơi nóng lên, đôi mắt yêu kiều liếc cô nàng một cái, Minh Lê đứng lên ra vẻ hung dữ nói "Cậu đừng có nói như vậy!" Tống Yểu vui vẻ ngã người xuống ghế sô pha.
"Ò...... Vậy Lục Nghiên không phải chồng cậu hả?" Chớp chớp mắt, cô nàng vô tội hỏi, "Lục phu nhân? Hai người không phải đã kết hôn sao? À đúng rồi, cậu còn chưa trả lời tớ nha, lúc mắc mưa ở biệt thự đêm đó có phải.......Lục Nghiên đã thay quần áo cho cậu đúng không?"
Minh Lê: "....."
"Không phải!" Khuôn mặt cô hình như lại đang nóng lên, Minh Lê bỏ điện thoại lại bước nhanh rời đi, "Tớ đi toilet đây!"
Đi được một đoạn khá xa rồi mà cô vẫn nghe thấy tiếng cười của Tống Yểu.
Nhắm mắt, đầu ngón tay trắng nõn ấn ấn giữa chân mày Minh Lê thở sâu áp lòng bàn tay lên mặt, vài giây sau, nhiệt độ dần dần trở lại bình thường, thần kinh đang căng thẳng cũng dần được thả lòng.
Cô lúc này mới bình ổn lại cảm xúc đi thẳng đến toilet.
*
Quán bar Garden với câu lạc bộ Thanh Sóng đều giống nhau, là những nơi xa hoa lắm tiền của Lâm Thành, lầu hai chỗ bọn cô chỉ dành riêng cho khách VIP, so với lầu một ồn ào thì nơi này tương đối yên tĩnh hơn chút, tính bảo mật cũng rất cao.
Minh Lê dẫm lên đôi giày cao gót màu bạc bước đi chậm rãi trên hành lang dài im ắng.
Nhưng một lúc sau, thần kinh vừa thả lỏng được một chút đã căng thẳng lên lại, đứng thẳng lưng, bàn tay yên lặng nắm chặt thành nắm đấm.
Phía sau có người đang đi theo cô.
Tiếng bước chân này rất nhẹ khó có thể nghe thấy được, nhưng cô vẫn cảm giác được là có ai đó đang sau lưng mình.
Cô tăng tốc người phía sau liền tăng tốc cô chậm lại người đó cũng chậm lại.
Người này là đang cố ý đi theo cô.
Mím môi đỏ, Minh Lê đột nhiên đứng im quay người lại.
Cách đó không xa, có bóng dáng một người đàn ông.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí yên tĩnh.
"Minh Lê." Môi mỏng nhếch lên, Hoắc Dung Cảnh không hề chớp mắt nhìn cô, phá vỡ sự yên tĩnh này.
Chân dài bước đi, anh ta đến gần cô, cuối cùng chỉ cách cô hai bước chân thì dừng lại.
"Là anh đây."
Hành lang im ắng, cách đó không xa là cửa sổ đang mở hé, gió lạnh ban đêm thổi vào, tấm màn nhẹ nhàng lay chuyển theo gió đêm, đèn tường ấm áp bao phủ khuôn mặt nhỏ thanh tú diễm lệ, thêm vài phần xinh đẹp động lòng người, hiện lên một vẻ đẹp độc nhất vô nhị chỉ có ở cô. Hoắc Dung Cảnh ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Chúng ta đã lâu rồi không gặp." Mở miệng nói, giọng nói u buồn có chút khàn.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh ta vẫn chưa một lần rời khỏi khuôn mặt Minh Lê.
Nhưng Minh Lê lại không thích bị một người đàn ông nhìn chăm chú như vậy.
"Lâu rồi không gặp, có chuyện gì sao?" Cô không chần chừ mà lùi lại hai bước, cảm xúc bình tĩnh hỏi, ánh mắt vẫn lạnh nhạt nhìn về phía Hoắc Dung Cảnh.
Hoắc Dung Cảnh yên lặng nhìn cô.
Không nói một lời.
Minh Lê nhíu mày: "Nếu không có chuyện gì thì..."
"Rất xin lỗi."
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Cảm xúc trong lồng ngực đang rối loạn, Hoắc Dung Cảnh lại nói, giọng nói càng lúc càng ảm đạm, lời nói ccó chút căng thẳng như bị nghẹn ở cổ họng: "Minh Lê là anh có lỗi với em."
Anh ta cố kìm nén ý định muốn ôm cô vào lòng, nhưng ánh mắt vẫn không rời mắt khỏi Minh Lê, trong đôi mắt đã dần dần xuất hiện cảm xúc khác: "Anh không biết năm đó mẹ anh đã đến nhà em để đề nghị hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta, cũng vì vậy đã khiến em phải rời đi Lâm Thành nhiều năm."
Anh ta chán nản, cả giọng điệu lẫn biểu tình đều lộ ra tự trách và hối hận.
"Minh Lê...."
"Chậm đã," Minh Lê ngắt lời anh ta, mắt đẹp nhìn thẳng, lạnh nhạt hỏi, "Anh cho rằng tôi rời Lâm Thành là bởi vì anh, bởi vì mẹ anh sao?"
Cô mỉm cười, vẻ mặt xinh đẹp tràn đầy năng lượng nhưng giữa chân mày lại toát lên sự kiêu ngạo của một đại tiểu thư nhà họ Minh, giọng nói lười biếng không nóng cũng không lạnh: "Hoắc Dung Cảnh, anh nghĩ nhiều quá rồi."
Thân hình cao lớn có chút cứng ngắc, Hoắc Dung Cảnh mím chặt môi.
Khuôn mặt tuấn tú thâm tình, chốc lát, anh ta lại mở miệng nói, lời nói không hề che giấu tình cảm của mình: "Sau khi anh ra nước ngoài mỗi tháng đều có viết thư cho em, rồi sau khi biết em cũng rời Lâm Thành anh cũng đã gửi thư đến nơi em ở."
Ánh đèn tường chiếu xuống, bao phủ bóng dáng cao lớn toát lên vẻ cô đơn khiến người ta thấy mà đau lòng.
"Em không có nhận được thư của anh đúng không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Minh Lê nheo lại.
Cô khẽ dời ánh mắt, không ngờ lại nhìn thấy một chiếc đồng hồ trên cổ tay Hoắc Dung Cảnh.
Hoắc Dung Cảnh đã nhận ra hướng nhìn của cô.
Khuôn mắt anh tuấn cuối cùng cũng nở một nụ cười dịu dàng, anh ta nâng tay lên, ánh mắt thâm tình nói: "Sinh nhật năm anh 20 tuổi em đã tặng anh chiếc đồng hồ này anh đã rất vui vẫn luôn đeo nó đến tận bây giờ."
"Minh Lê, đừng giận anh nữa có được không?"
Từng câu từng chữ dạt dào tình cảm sâu đậm lưu luyến không rời.
Minh Lê nhìn anh ta vài giây.
"Hoắc Dung Cảnh." Cô gọi hắn.
Đuôi mắt Hoắc Dung Cảnh hiện lên ý cười: "Minh Lê."
"Tại sao tôi phải giận anh? Có gì đáng để tôi phải giận sao?" Những đường nét hoàn mỹ tạo nên vẻ đẹp kiều diễm trên khuôn mặt xinh đẹp của Minh Lê, cô hờ hững nói: "Anh lầm rồi thứ nhất tôi rời khỏi Lâm Thành không phải vì anh cũng không phải vì chuyện mẹ anh tới nhà tôi hủy bỏ hôn ước."
Cô ấy nói điều này đã là lần thứ hai rồi.
Cô ấy không phải đang giả vờ.
Hoắc Dung Cảnh ngay lập tức thu lại ý cười.
Giọng nói lười biếng, góc nghiên của khuôn mặt cũng lạnh đi vài phần: "Thứ hai anh lại càng hiểu lầm chuyện giữa tôi và anh rồi, giữa tôi và anh chưa bao giờ có cái gì gọi là tình cảm nam nữ cả, cho dù năm đó mẹ anh không đến nhà từ hôn đi nữa tôi cũng sẽ tìm cách để giải trừ hôn ước này."
"Lúc trước khi tôi biết hai nhà Minh và Hoắc có hôn ước với nhau, thì điều ước trong sinh nhật năm đó của tôi chính là phải giải trừ hôn ước này, chuyện mà tôi đã không thích làm thì sẽ không ai có thể ép tôi được, huống chi đây còn là chuyện hôn nhân đại sự của chính tôi."
Cô nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Ánh mắt Hoắc Dung Cảnh cuối cùng đã biến đổi.
"Kể cả chiếc đồng hồ kia," vẻ mặt thờ ơ, Minh Lê lạnh lùng nói lời nói của cô rất thẳng thắn khiến người ta cảm thấy thật vô tình và tàn nhẫn "Tôi không biết anh có hiểu sai gì không, nhưng mà tôi, chưa từng tặng cho anh bất cứ món quà sinh nhật nào cả."
Cô đại khái có thể đoán được đã có chuyện gì, có lẽ là người của nhà họ Minh đã "giúp" cô tặng quà cho Hoắc Dung Cảnh rồi.
Lông mi thanh mảnh rũ xuống tạo nên đường vòng cung xinh đẹp, cằm hơi nhếch lên, vẻ mặt đang tràn đầy năng lượng của Minh Lê cũng dần dần toát ra thần sắc lạnh lẽo: "Anh cũng không cần ở trước mặt tôi bày ra vẻ thâm tình làm gì, nếu tôi nhớ không lầm, thì quan hệ giữa chúng ta không có thân mật khắng khít đến như vậy đâu."
Thật ra nếu mà nói, thì đúng là lúc trước đại tiểu thư nhà họ Minh Minh Lạc với công tử nhà họ Hoắc Hoắc Dung Cảnh đã từng có hôn ước, mà năm cô 17 tuổi, khi cô vẫn chưa tìm được cách để hủy bỏ hôn ước này thì chuyện đó đã xảy ra, rồi sau đó mẹ của Hoắc Dung Cảnh đã tự mình đến nhà cô để từ hôn, giọng điệu bà tuy nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ lại khiến người ta cảm thấy rất xấu hổ khó chịu và chán ghét vô cùng.
Ngoài ra trong tài liệu những ứng viên kết hôn mà mẹ cô Hoa Mẫn Quân đã đưa cũng có tên của Hoắc Dung Cảnh.
Chuyện chỉ có vậy mà thôi.
"Chuyện muốn nói tôi đã nói xong rồi." Khẽ gật đầu, Minh Lê bình tĩnh thu hồi ánh mắt quay người chuẩn bị rời đi.
"Tuy rằng em thấy quan hệ của chúng mình còn chưa có sự gắn kết nhưng mà Minh Lê, anh thích em nhiều năm đó là thật, muốn kết hôn với em cũng là thật, có thể em không biết nhưng vừa nãy khi thấy em anh đã vui mừng kích động biết bao nhiêu."
Hoắc Dung Cảnh thấp giọng nói, ngăn lại động tác chuẩn bị rời đi của Minh Lê.
Cô nhíu mày.
Bóng tối đang trào dâng trong đôi mắt sâu thẳm ấy Hoắc Dung Cảnh không hề chớp mắt chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt trầm thấp chứa đầy sự dịu dàng và mê hoặc: "Minh Lê, anh thích em, em có thể cho anh một cơ hội được không?"
Anh ta tới gần.
Một hơi thở xa lạ tiến tới, xâm nhập vào chóp mũi Minh Lê.
Lời nói của anh ta tuy rất thâm tình dạt dào cảm xúc nhưng hiện tại Minh Lê chỉ cảm thấy dạ dày đang rất khó chịu.
Cảm giác khó chịu kháng cự với người khác giới lại bùng phát trở lại, hơi thở dần mất kiểm soát cô thấy có chút khó thở, cơ thể cũng cứng ngắc cô đang rất buồn nôn.
"Minh Lê."
Ngay khi cô không thể chịu đựng được nữa, một giọng nam trầm thấp quen thuộc đã truyền vào tai cô.
..... Lục Nghiên!
Hoắc Dung Cảnh đứng trước mặt Minh Lê nên anh ta có thể nhìn rõ được biểu cảm của cô, rõ ràng sau khi giọng nói đó vang lên, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ của Minh Lê đã thay đổi, sự lạnh lẽo ở đuôi mắt đã được thay bằng ý cười nhạt.
Thậm chí, khóe môi cô còn khẽ cong lên.
Sự u ám trong đôi mắt Hoắc Dung Cảnh ngày càng nhiều hơn.
Giây tiếp theo, hơi thở lành lạnh xa lạ mạnh mẽ ập đến. Khuôn mặt của Lục Nghiên càng lúc càng rõ, Minh Lê theo thói quen muốn gọi anh.
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Nhiệt độ ấm áp từ trên người Lục Nghiên nhanh chóng truyền sang cô.
"Về nhà nào."
Cùng lúc đó giọng nói trầm thấp của anh bay vào tai cô, giọng anh rất gợi cảm, tuy đang cách tai cô một khoảng, nhưng không hiểu sao cô lại thấy anh giống như đang thì thầm bên tai mình, giọng nói trầm thấp nhè nhẹ........làm rung động lòng người.
Tim cô vừa đập lệch đi một nhịp.
Hơi thở quen thuộc vây quanh, còn có mùi thuốc lá bạc hà giúp xoa dịu cảm xúc khiến tâm trạng cô thoải mái hơn, Minh Lê len lén cắn môi, lông mi vô tình rũ xuống dưới, ánh mắt dừng ở chỗ cổ tay.
Bất giác, khóe môi cô lại cong lên.
Tuy nhiên vào lúc này, cô nhạy cảm ngửi được một mùi hương nước hoa nữ thoang thoảng trên người Lục Nghiên.
Rất giống mùi nước hoa trên người cô.
Nhưng chắc chắn không phải của cô.
"Đi chứ?" Ngay cả một khóe mắt cũng không nhìn qua Hoắc Dung Cảnh, Hoắc Nghiên rũ mắt xuống chỉ chăm chú nhìn Minh Lê, thấp giọng hỏi.
Cô cúi đầu, dưới ánh sáng mờ ảo nhất thời không thấy rõ được cảm xúc của cô.
Ánh mắt Hoắc Nghiên khẽ nhúc nhích, thấp giọng gọi cô: "Minh Lê."
Minh Lê hoàn hồn.
"Ừm." Tâm tình vui sướng ban nãy đã trở nên phai nhạt đi, Minh Lê gật đầu.
Hoắc Dung Cảnh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
"Minh Lê." Anh ta vội lên tiếng khi hai người lướt nhanh qua.
Tuy nhiên, hai người họ vẫn tiếp tục bước đi và mặc kệ anh ta.
Hoắc Dung Cảnh quay người lại.
Anh ta thấy rõ cổ tay trắng nõn đến chói mắt của cô bị người đàn ông kia nắm rất chặt.
Cô cũng không quay đầu lại.
Hoắc Dung Cảnh hơi nhấp môi sau đó mím chặt lại.
Về nhà?
Anh ta là ai vậy? Có quan hệ gì với Minh Lê?
Tên đàn ông đó....
*
"Hoắc thiếu!" một người trong đám bạn đêm nay của hắn - công tử nhà họ Lưu, trên người gã ta còn đang bốc lên mùi rượu nồng nặc, còn tự cho bản thân rất phong lưu phóng khoáng nhướng mày mờ ám hỏi: "Minh Lê đâu rồi, nghe nói người mà Hoắc thiếu muốn gặp là Minh Lê hả? Vậy cô ta đi đâu rồi?"
Khi gã vừa xuất hiện cũng tình cờ thấy một làn váy bay phấp phới ở chỗ quẹo phía trước.
Sau khi im lặng một lúc gã chợt hiểu ra, "chậc" một tiếng giọng điệu rất khinh thường: "Minh Lê không chịu đi cùng với Hoắc thiếu sao? Cố tình làm ra vẻ chứ gì, trong giới ai mà không biết cô ta chỉ là kẻ giả mạo chứ, năm đó bị người ta vạch trần thân phận bị đuổi ra khỏi Lâm Thành rồi vậy mà còn nghĩ mình là đại tiểu thư của nhà họ Minh sao? Còn tỏ ra mình thanh cao....."
Chữ "fuck" còn chưa kịp nói ra liền thấy một trận gió sắc bén ập đến gã!
"Á!"
Má trái bị ăn một đấm rất mạnh.
Công tử nhà họ Lưu kêu lên một tiếng, đang có men say trong người nên đã nhanh chóng loạng choạng ngã xuống đất.
"Hoắc...Hoắc.....!"
Cổ áo đột nhiên bị nắm chặt, lọt vào mắt là khuôn mặt anh tuấn sớm đã thay đổi đôi mắt hiện lên sự tàn bạo và tức giận.
"Cô ấy là người mà mày được phép nói hả?" Gân xanh trên trán nổi lên, Hoắc Dung Cảnh lạnh lùng hỏi.
*
Đi đến chỗ quẹo, khi đã cắt đứt được ánh mắt của Hoắc Dung Cảnh, sự ấm áp nơi cổ tay Minh Lê cũng dần biến mất, Lục Nghiên đã buông tay cô ra.
Bước chân Minh Lê hơi chậm lại, cô đứng im.
Hoắc Nghiên cũng dừng lại.
"Em sao vậy?" Anh thấp giọng hỏi.
Minh Lê ngước mắt, đập vào mắt cô là đôi mắt lúc nào cũng trầm lặng sâu thẳm như đáy đại dương, đôi mắt đó rất bình tĩnh lạnh lùng không có một chút cảm xúc dư thừa nào khác, kể cả vẻ mặt của anh cũng vậy.
Minh Lê cắn môi, móng tay vô thức đâm vào lòng bàn tay, cô nói một câu: "Em không sao cả."
Nói xong cô nhấc chân bước đi.
Hoắc Nghiên im lặng một giây cũng đuổi theo cô.
Hơi thở anh gần trong gang tấc, bao gồm cả cái mùi nước hoa kia, Minh Lê ngửi rất rõ mùi đó, chỉ thấy có một dòng cảm xúc không tên đang quấn quanh trái tim mình bao phủ lòng cô.
Cô đang rất không vui.
Hai người im lặng suốt cả đường đi.
Sự im lặng kỳ lạ này đã bao trùm xung quanh hai người, mãi cho đến khi đi đến khu vực của bọn cô nơi đang có sự ồn ào náo nhiệt.
Tổng Yểu vẫn ở đó, đôi chân thon dài tao nhã bắt chéo nhau, một tay cầm ly rượu, một tay chống cằm, ánh mắt dừng ở sàn nhảy dưới lầu một, cô nàng cười toe toét khi thấy được cảnh tượng thú vị nào đó.
Minh Lê đến gần và ngồi xuống bên cạnh cô nàng.
Tổng Yểu vừa muốn trêu chọc sao trở về nhanh thế, thì vừa nhấc mắt lên đã thấy Lục Nghiên đang đứng một bên.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng cấm dục kia, dưới ánh đèn mờ ảo như đang tỏa ra một mùi hương của phái mạnh, rất gợi cảm và đầy sự quyến rũ chết người.
Trong ánh mắt anh dường như ngoại trừ Minh Lê thì những người khác đều không tồn tại.
Nó cũng giống hệt như lúc Tống Yểu nhìn thấy anh lần đầu tiên ở nước ngoài.
Người đàn ông này.....
Ánh mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt đang không cảm xúc của người chị em tốt, Tống Yểu đã nhìn ra được tâm trạng đang rất không vui của Minh Lê, liền mỉm cười cô nàng kề sát mặt vào cô dùng tông giọng chỉ hai người nghe thấy: "Lục phu nhân, chồng bà đến đón bà rồi đó, sao còn chưa chịu về vậy nè?"
Minh Lê: "....."
"Tống, Yểu!" Tim bỗng nhiên đập nhanh, Minh Lê nghiến răng nghiến lợi suýt chút nữa đã buột miệng nói ra hai chữ.
Tống Yểu nhướng mày, lơ đẹp lời cảnh cáo của Minh Lê, vươn tay lấy túi xách cùng với điện thoại của Minh Lê nhanh chóng nhét vào tay Lục Nghiên: "Xin lỗi, phiền anh đưa Minh Lê về trước nhé, tôi nhớ cô ấy vừa hết sốt cơ thể vẫn chưa khỏe lắm đâu."
Sắc mặt Minh Lê trở nên lạnh lùng.
"Yểu Yểu!"
Tống Yểu cười trêu cô, túm cô đứng dậy thuận miệng tìm một lý do: "Có một bé tiểu thịt tươi sắp đến đây với chị đây rồi, không lẽ bé yêu muốn ở lại làm bóng đèn hả? Ngoan, nghe lời nào mau về nhà đi."
Tống Yểu nảy ra ý xấu, tay dùng lực một tí, cô nàng cố ý đẩy Minh Lê về phía trước.
Đột nhiên bị đẩy đi cô đã không kịp phòng bị.
Minh Lê lại đang mang giày cao gót, cơ thể lảo đảo nghiêng về phía trước..... Ngã vào lòng Lục Nghiên.
Anh ôm lấy cô.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp váy chạm vào da thịt cô.
Minh Lê đột nhiên cắn mạnh môi mình một cái, không chần chừ ổn định cơ thể lại rồi lập tức nhấc chân rời đi.
Tống Yểu nhìn bóng dáng cô nhóc kia rõ là đang thẹn quá hóa giận mà, liền nhếch môi cười, cuối cùng nhìn về phía người đàn ông.
Hoắc Nghiên không nhìn Tổng Yểu một lần, ánh mắt vẫn yên lặng dõi theo bóng dáng Minh Lê.
Bóng dáng hai người rất nhanh đã biến mất.
Tống Yểu nhếch môi bật cười ngồi xuống, thản nhiên cầm lấy ly rượu trên bàn uống hết.
Điện thoại vẫn đang reo liên tục.
Cô nàng vẫn không thèm quan tâm, sự chú ý dường như vẫn đang tập trung dưới sàn nhảy lầu một.
Mãi đến khi xuất hiện một bóng người.
Là một hơi thở quen thuộc.
Tống Yểu ngưng lại động tác uống rượu ngước mặt lên nhìn.