Minh Lê đang né tránh anh.
Đó không phải là suy đoán mà Hoắc Nghiên rất chắc chắn sau đêm đó Minh Lê thực sự đang né tránh mình, tuy nhìn như không có gì nhưng dường như cô đang cố gắng giữ khoảng với anh, giống như lúc ở nước ngoài.
Cô là đại tiểu thư của nhà họ Minh mà anh chỉ là một người vệ sĩ bên cạnh cô.
"Đang nghĩ gì vậy?" Lục Chi Úc đang hút thuốc, ngón tay thon dài tùy ý cởi bỏ hai nút áo sơ mi, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt hẹp dài ngập tràn ý cười phóng đãng, "Minh Lê?"
Hoắc Nghiên định thần lại, mí mắt còn chưa nâng lên.
Lục Chi Úc cười như không cười: "Được rồi, đổi chủ đề đi, chuyện tai nạn xe là như thế nào? Ngoài ý muốn, hay là........ Đám người nhà họ Hoắc đã biết chú trở về, cho nên đã bắt đầu ra tay?"
Hắn hẹn Hoắc Nghiên đêm nay đến để bàn bạc công chuyện, nhưng Hoắc Nghiên trên đường đến đây lại xảy ra chuyện, may mắn người lái xe đêm nay là Đường Cách, với kỹ thuật lái xe siêu đẳng của tên nhóc đó hai người mới có thể may mắn tránh được thương tích.
Hoắc Nghiên cũng đốt một điếu thuốc.
*
Làn khói xanh trắng từ từ tỏa ra, màu sắc thay đổi từ tối đến sáng khiến khuôn mặt anh tuấn trở nên mờ ảo, tăng thêm phần quyến rũ bí ẩn ở anh.
"Đang tra." Môi mỏng nhếch lên, anh nhàn nhạt nói ra hai chữ.
Khóe miệng Lục Chi Úc ý cười vẫn không giảm nhưng đáy mắt chỉ mang theo sự khinh thường và lạnh lẽo.
"Nhà họ Hoắc là nơi ăn thịt người không nhả xương, phương pháp đào tạo người thừa kế của đám người đó càng giống như cách Cửu Long đào tạo vợ lẽ của hắn," hắn vô tư phủi phủi khói thuốc nhìn Hoắc Nghiên, nhắc nhở, "Nhớ chú ý một chút, tôi không mong nghe được tin chú đã chết đâu nhé."
Hoắc Nghiên chậm rãi phun ra vòng khói, giọng nói lạnh lùng sắc bén: "Không chết được."
"Vậy là tốt rồi," Lục Chi Úc nhếch môi, cuộc đối thoại thay đổi, lại quay về chủ đề ban đầu, "Vừa rồi thật sự không phải suy nghĩ về Minh Lê sao?"
Hắn lười biếng ngồi ở sô pha, chân dài tùy ý duỗi ra, áo sơ mi cởi bỏ hai nút, hút thuốc nhả khói, trên người toát ra khí chất phong lưu phóng khoáng, dường như ở hắn sẽ không bao giờ xuất hiện được hai chữ "nghiêm túc".
Hắn cười: "Nhớ đến cô ấy liền gọi điện rồi nhanh đi gặp cô ấy nha."
"Chú đang rất rảnh rỗi?" Hoắc Nghiên lạnh lẽo liếc hắn.
"Tôi là đang quan tâm chú nha."
"Không cần."
Đuôi mày Lục Chi Úc nhếch lên, vô cùng vui sướng khi người gặp họa, hả hê cười: "A Nghiên, để tôi đoán chú cùng Minh Lê là hợp đồng hôn nhân, chờ khi hợp đồng đến thời hạn cô ấy chắc chắn sẽ bỏ chú."
Hoắc Nghiên hít nhẹ một hơi thuốc không để ý đến hắn.
*
Lục Chi Úc cười nhếch mép: "Thân phận của chú tính giấu cô ấy đến bao lâu hả? Đừng quên ngày đó ở Thanh Sóng tôi đã nói gì với chú? Minh Lê hận nhất người khác lừa dối mình."
Ngọn lửa đỏ trên đầu điếu thuốc lúc sáng lúc tắt, Hoắc Nghiên đối mặt nhìn thẳng hắn.
Lúc Chi Úc vẫn như cũ một bộ dáng bất cần: "Tôi đã nghe được một tin bí mật, bà cụ Hoắc trước khi qua đời đã đem toàn bộ cổ phần của mình chuyển sang cho Minh Lê."
Hắn dừng một chút.
"Có đúng là như vậy không?"
*
Quán bar Garden.
Âm nhạc dưới lầu một vẫn không hề ngừng nghỉ, rất ồn ào náo nhiệt, khu vực của Minh Lê ở lầu hai còn được yên tĩnh một xíu, có chút lười biếng nằm ườn ra ghế sô pha, cô nghịch điện thoại đầu ngón tay trượt lên trượt xuống trên giao diện WeChat.
Minh Hành vẫn chưa trả lời cô.
Sáng thứ sáu sau hôm cô phát sốt Đường Cách liền đưa điện thoại đến cho cô, cũng không nói gì khác, lúc ấy cô xem sơ qua điện thoại cũng không có dấu hiệu bị ai táy máy, mẹ Hoa Mẫn Quân cùng người của nhà họ Minh cũng không còn đến tìm cô nữa.
Cô không nghĩ nhiều, bấm vào ô WeChat của Minh Hành hỏi hắn khi nào về nước.
Hôm nay đã là cuối tuần, đã hai ngày, Minh Hành vẫn không có tin tức gì.
Minh Lê khẽ cắn môi, đầu ngón tay di chuyển lung tung trên điện thoại, chợt dừng lại, rồi sau đó cô lại lần nữa nhấp vào ô chat đang hiện của Minh Hành ——
【Hai ngày trước cháu bị sốt cao và đã thấy một giấc mơ】
Đầu ngón tay dừng một chút cô hơi thở dài lại thêm một câu:
【Cháu đã nhớ lại chuyện xảy ra năm đó】
Gõ gõ xong liền bấm gửi đi.
*
Tắt WeChat cô liền không để ý đến nữa.
Quay người cầm lấy ly rượu trên bàn nhấp một ngụm, mùi thơm của rượu xộc vào cổ họng, nghĩ ngợi một lúc, Tống Yểu rốt cuộc mới ung dung nhàn nhã đi đến, mới vừa ngồi xuống liền đoạt lấy ly rượu trong tay cô, một hơi uống sạch.
Minh Lê: "...."
"Sao, kêu tớ đến uống rượu thất tình cùng cậu vậy mà cậu lại đến trễ hơn tớ hả?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Lê không hề che giấu sự ghét bỏ nhìn về cô nàng, "Cũng không phải lần đầu thất tình, mà sao lại thất tình? Lần này là ai vậy?"
Tống Yểu ôm chầm bả vai Minh Lê, gác cằm lên vai cô, thở dài nói: "Cái gì mà lại? Vẫn là người kia được không? Bảo bối bị từ chối, nơi này đang khó chịu đây."
Cô nàng chỉ chỉ vào trái tim mình.
Minh Lê nhíu mày nhất thời không nắm được tình hình.
Tống Yểu trước giờ luôn ỷ vào mình xinh đẹp mà kiêu ngạo, quen rất nhiều bạn trai, nhưng đều là cô nàng chia tay người ta trước chứ chưa ai dám chia tay cô nàng trước, cô nàng này nghĩ thế nào cũng không thể là đang nghiêm túc được.
Nhưng mà hiện tại.
Minh Lê nhìn về phía cô nàng: "Yểu Yểu."
"Haha", Tống Yểu lại cười lên tiếng, cười đến run rẩy cả người, còn dùng ánh mắt quyến rũ nhìn cô, "Bé yêu tớ đang lừa cậu đó, tớ làm sao có thể lại đau khổ vì đàn ông chứ? Chỉ là một tên đàn ông mà thôi."
Minh Lê: "....."
Cô nàng nhéo nhéo khuôn mặt cô.
*
Tống Yểu ôm cô không buông, vùi đầu vào cổ cô cười lưu manh làm nũng, chỉ là khi lông mi buông xuống đã che khuất đi nỗi buồn nơi đáy mắt.
Tống Yểu đã nói dối.
Làm sao cô không buồn được?
Cô yêu thầm người đàn ông kia bao lâu nay.
"Hai đứa đang làm gì vậy?" Giọng nói khoa trương của Tống Thành vang lên.
Nhanh chóng giấu đi cảm xúc buồn bã trong mắt, không muốn để lộ ra ngoài Tổng Yểu giả bộ hừ một tiếng, ngẩng đầu lên ánh mắt kiêu căng khiêu khích hỏi hắn: "Sao nào anh có ý kiến gì? Hâm mộ hả? Hay ghen tị?"
Tống Thành: "...."
"Điện thoại của mày để trên xe ông đem đến cho mày đây," Tống Thành lười cùng cô nàng đấu võ mồm, bạn gái nhỏ còn đang chờ mình đâu, "Buổi tối để tài xế đến đưa hai đứa về đừng uống nhiều quá."
Hắn vừa nói vừa đặt điện thoại lên bàn quay người rời đi.
"Tống Thành." Minh Lê đột nhiên gọi hắn lại.
Tống Thành trả lời: "Hả, sao vậy Minh Lê?"
Minh Lê căng thẳng siết chặt những ngón tay mảnh mai của mình lại, nhìn anh, lưỡng lự hai giây có lời muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt quan tâm của Tống Thành nói ra một câu: "Mau quay người lại, đứng im đừng nhúc nhích."
Tống Thành há miệng muốn hỏi lý do.
Tống Yểu trừng hắn: "Bảo xoay thì xoay đi nha, còn nói nhảm gì nữa, đàn ông mà dây dưa như vậy hả, anh có phải đàn ông không, anh như vậy mà nói là quan tâm yêu thương tụi em sao?"
Tống Thành: "...."
Fuck.
Hắn một câu còn chưa nói được.
Hắn như thế nào mà không phải là đàn ông?
Tống Thành không khách khí mà liếc Tống Yểu một cái, trên mặt viết rõ mày chờ đó cho ông, ngay sau đó liền như dâng bảo vật nhìn Minh Lê, cười nịnh nọt: "Anh Tống Thành nghe bé Minh Lê của chúng ta."
Nói xong liền không chút do dự quay người.
"Đừng nghe tên ngốc đó, lời ngon tiếng ngọt đều dùng để lừa mấy cô bé thôi," Tống Yểu trước giờ đều thích nhất là nói xấu Tống Thành, nói xấu hắn xong cô mới hỏi, "Bảo bối cậu muốn làm gì vậy?"
Minh Lê mím môi đứng lên.
Không trả lời Tống Yểu, bởi vì quá hồi hộp, tim lại đập nhanh hơn còn có chút loạn nhịp, thậm chí cả người đều đang cứng đờ, nhưng cô vẫn chậm rãi bước đến sau lưng Tống Thành.
Tống Yểu ngay lập tức hiểu được.
Chẳng lẽ là.....
Cô nàng nhanh chóng đứng dậy đi theo Minh Lê.
Ánh mắt Minh Lê nhìn chằm chằm lưng Tống Thành, cắn chặt môi, kìm chế cảm xúc, hít một hơi thật sâu rồi sau đó chậm rãi nâng tay phải đã cứng ngắc lên.
*
Chầm chậm đến gần.
Chỗ bọn họ rất im ắng, im ắng đến nỗi Minh Lê có thể nghe được tiếng tim mình đang đập.
Các ngón tay cũng trở nên cứng ngắc theo, không khống chế được khẽ run lên.
Khoảng cách hai người dần ngắn lại.
Mắt thấy sắp chạm đến bả vai Tống Thành.
Minh Lê nhắm mắt lại rồi lại mở ra, cô quyết tâm phải chạm vào nó, nhưng chính vào lúc này, cảm giác khó chịu kháng cự bỗng từ trong cổ họng mãnh liệt trào ra!
Trong phút chốc, khuôn mặt Minh Lê tái mét cô đột nhiên quay người lại.
Tống Yểu ở bên cạnh cô thấy vậy liền nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, ấn đầu cô vào vai mình quay lưng về phía Tống Thành, đồng thời nói với hắn: "Giờ anh đi được rồi cút nhanh."
Tống Thành: "..."
Fuck.
Hắn tức giận muốn quay người lại, bất ngờ hiểu ra gì đó, hắn đứng im, dùng giọng điệu như thường ngày nói: "Được rồi, vậy hai đứa cứ chơi thoải mái nha, có việc gì thì tìm anh."
Tống Yểu vỗ nhẹ lưng Minh Lê: "Có còn khó chịu lắm không?"
Minh Lê không đáp chỉ chớp mắt rồi sau đó đổ rượu ra ly, cồn trong rượu miễn cưỡng ngăn chặn được cảm giác ghê tởm buồn nôn kia.
*
"Vẫn không thể." Cắn môi, Minh Lê lần nữa ngồi xuống ghế sô pha ngửa đầu lấy hai tay che mặt.
Cô vẫn như cũ rất căm ghét kháng cự khi có đụng chạm với người khác giới, cơ thể cực kỳ khó chịu, còn chưa chạm tới đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Chỉ muốn nôn hết ra.
Nhưng tại sao với Lục Nghiên.....
"Cậu là đang thắc mắc tại sao bệnh vẫn không tốt hơn nhưng mà khi Lục Nghiên chạm vào người, cậu lại không có khó chịu cơ thể cũng không sinh ra cảm giác kháng cự có đúng không?" Bên tai truyền đến giọng nói đầy ẩn ý của Tống Yểu.
Hàng lông mi bỗng chốc run rẩy.
Bỏ tay ra khỏi mặt, cô đối diện với ánh mắt mờ ám của Tống Yểu.
Minh Lê: "...."
Tống Yểu cũng không muốn cô vì cái bệnh này mà buồn bực, vì thế vòng hai tay gác lên vai cô, đặt cằm lên vai cô, vô cùng gợi cảm quyến rũ cười trêu chọc cô: "Tống Thành nói đã nhìn thấy Lục Nghiên ôm cậu đi nha."
"Minh Lê, Lê Lê, tiểu Lê Lê," cô nàng kéo dài âm điệu, "Nói cho tớ biết đi, kỳ thật hợp đồng hôn nhân gì gì đó chỉ là giả, bên nhau sớm chiều ba năm với Lục Nghiên cậu có ý với anh ta là thật có đúng không."
".... Không có." Minh Lê nghiêm túc phủ nhận.
Tuy nhiên sau đó cô liền thấy vành tai mình có chút nóng lên.
"Hừm, nhưng mà với cậu Lục Nghiên là một người rất đặc biệt nha," Tống Yểu cười lưu manh, vẻ mặt hóng chuyện muốn tra hỏi cho rõ đầu đuôi, "Anh ta có thể chạm vào cậu, có thể ôm cậu, lại còn cùng cậu kết hôn, còn.."
"Yểu Yểu!" Minh Lê nheo mắt nhanh chóng cắt ngang lời cô nàng.
Môi đỏ ngoéo một cái Tống Yểu nói: "Vậy sao cậu lại đỏ mặt nha?"
Vừa dứt lời, phản xạ có điều kiện Minh Lê liền sờ lên mặt mình, quả nhiên không tránh kịp ánh mắt mờ ám của Tống Yểu.
Minh Lê: "...."
..... Thật là xấu hổ quá.
*
"Lục Nghiên....." Bàn tay vô thức nắm chặt lại, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, Minh Lê giải thích, "Bởi vì anh ấy là người tớ có thể tin tưởng nhất, Minh Hành nói nếu chú ấy không ở đây nếu có bất cứ chuyện gì có thể tìm Lục Nghiên."
Móng tay được sơn màu đỏ chói mắt, Tống Yểu đưa cho Minh Lê một ly rượu, lời nói đánh trúng trọng tâm vấn đề: "Tin tưởng thì sao chứ, có thể so với Minh Hành không? Minh Hành có thể chạm vào cậu không? Không thể đúng không, vậy vì cái gì cậu sẽ không khó chịu khi Lục Nghiên chạm vào?"
Cánh môi giật giật, Minh Lê vẫn như cũ muốn phủ nhận.
Nhưng.....
Trong đầu chợt hiện lên những đoạn ký ức ngắn, tất cả đều có liên quan đến Lục Nghiên.
Tống Yểu nhếch môi cười, ngón tay nâng cằm cô quyến rũ nói: "Bé Lê Lê của chúng ta, xem ra cuối cùng đã biết động lòng rồi nha, khuôn mặt của Lục Nghiên cũng không lỗ, nghe lời tớ, tìm một cơ hội, ngủ với anh ta ngay."
Minh Lê đẩy cô nàng ra.
"Tớ không cần cũng không muốn." Cô giữ vững lập trường của mình.
Tổng Yểu "ồ" một tiếng thật dài.
Bị cô nàng vừa cười vừa nhìn, Minh Lê lại càng thêm xấu hổ, thậm chí tim cũng đập nhanh lên.
*
Không hiểu sao cô lại nhớ đến đêm hôm đó.
Cô đã trốn vào chăn sau khi lỡ chạm vào đùi anh, rồi những lúc Lục Nghiên ôm cô, nhịp tim cô đập nhanh khi lấy viên thuốc từ tay anh còn cả lúc cô hôn mê làm nũng với anh, lại còn những giấc mơ đầy thẹn thùng có liên quan đến Lục Nghiên, vì vậy mà hai ngày nay cô đã cố tình né tránh anh.
Qúa nhiều chuyện đã xảy ra.
Minh Lê cảm thấy đêm đó cô đã không còn là chính mình nữa, một chút cũng không giống với tính cách thường ngày của cô chút nào.
Dường như có một cảm xúc khác thường đang chầm chậm quấn lấy trái tim cô, cái cảm xúc này rất lạ lẫm trước giờ chưa từng có, bàn tay nắm chặt lại, yên tĩnh trong giây lát, cô chớp mắt nhìn về phía Tống Yểu.
*
Đôi mắt Tống Yểu ánh lên nụ cười.
"Ò, không có gì thiệt không, cậu không giống bình thường đó nha? Đừng tưởng tớ nhìn không ra, cậu ngồi đây nhưng hồn lại đi rất xa, cậu đang có tâm sự". Gác tay lên bả vai Minh Lê, Tống Yểu nghiêm túc hướng cô chớp mắt.
"Muốn hỏi gì cứ hỏi đi, cứ tin tưởng chị đây, dù gì kinh nghiệm của chị đây so với cậu cũng nhiều hơn, cho dù là được thích hay là thích người khác đó."
Minh Lê: "...."
Cô muốn đẩy cô nàng và nói rằng đừng náo loạn nữa, nhưng mà không hiểu nỗi lời nói đến bên miệng lại thành ——
"Tớ..Có vài lúc tớ đỏ mặt khi đối diện với Lục Nghiên."
Đuôi mắt nhếch lên, Tống Yểu cố nén cười, giọng nói có chút đắc ý, ẩn ý hỏi: "Ồ..... Đỏ mặt nha, trong tình huống như thế nào vậy?"
Khuôn mặt Minh Lê.... đỏ hồng lên, bộ dáng khiến cô nàng không khỏi thích thú.
"Yểu Yểu!"
"Tớ đây, mau nói nhanh lên lần gần đây nhất là khi nào?"
Lần gần đây nhất.
Nhịp tim tăng dần đập bịch bịch bịch liên hồi, Minh Lê cắn môi, rũ xuống lông mi, nhỏ giọng tóm tắt lại chuyện bị phạt quỳ ở Phật đường rồi sau đó được Lục Nghiên mang đi.
Đương nhiên là những chuyện xảy ra sau khi tỉnh cô sẽ không kể ra.
Thật ra đang có một câu hỏi đang rất xôn xao trong lòng cô ——
【 Có cảm tình với một người là như thế nào? 】
Minh Lê hơi có chút xấu hổ khi nghĩ đến câu hỏi này, đột nhiên có hai cô gái bước qua mặt bọn cô, và một cô gái trong đó còn đang rất tức giận ——
"Thật là xui xẻo, con nhỏ đó người làm từ giấy hay sao mà mời có một ly rượu cũng có thể té ngã rồi đổ hết lên người tao, ướt nhẹp như vầy, bây giờ tao lại phải đi thay quần áo khác."
Ướt.
Thay quần áo....
"Ầm" một tiếng, Minh Lê cảm giác được có gì đó vừa phát nổ trên đầu cô.
Hơi thở ngưng trệ, đồng tử hơi co lại.
Không đúng.
*
Ngày hôm đó cô ướt sũng cả người, mà ngày hôm sau mới có dì giúp việc đến, vậy quần áo của cô....Được thay như thế nào?
Cùng lúc đó, Tống Yểu ngồi bên cạnh cười khẽ nói ——
"Lúc quay về biệt thự là Lục Nghiên đã thay quần áo cho cậu có đúng không?"
Tay cô bỗng chốc run lên.
"Choang ——"
Ly rượu trong tay rơi xuống mặt đất.
Tim Minh Lê vừa đập chệch đi một nhịp, trong phút chốc cô chỉ nhớ đến hình ảnh mình hôn mê làm nũng đòi Lục Nghiên thổi thổi, cảm giác nóng cháy một lần nữa lại bùng lên.
Bỗng nhiên, "Ting ting" hai tiếng, là tiếng của điện thoại.
Minh Lê hoảng hốt, như trốn tránh ký ức kia, cô run tay lấy điện thoại ra.
Đầu ngón tay click mở, màn hình xuất hiện hai tin nhắn.
Một tin nhắn là số điện thoại lạ ở Lâm Thành ——
【 Minh Lê, anh là Dung Cảnh đây, anh đã trở về rồi, cũng đang ở trong quán bar, ban nãy anh có thấy em. 】
Đồng thời có một tin nhắn khác là của Lục Nghiên——
【 Đang ở đâu? Anh tới đón em về nhà. 】