Thẩm Vi Tửu đỏ mặt, đi cùng Đoạn Khâm vào phòng anh, trên đường đi, cô cảm thấy cả người đều phiêu du, dường như trên chân cô vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông, lúc đến phòng anh Thẩm Vi Tửu mới biết vì sao không thấy Đậu Đỏ ở bên ngoài.
Đậu Đỏ kéo gối của Đoạn Khâm từ trên giường xuống rồi nằm bên trên, nhìn vô cùng thoải mái.
Nó vừa thấy Thẩm Vi Tửu tới, bèn nhanh chóng nhào về phía trước ôm lấy chân Thẩm Vi Tửu, miệng còn rên hừ hừ, muốn Thẩm Vi Tửu ôm nó một cái, cực kỳ thân mật, chỉ có điều, Đoạn Khâm vươn tay nhấc gáy Đậu Đỏ lên, thấp giọng nói: “Ba đến ôm con.”
Cả người Đậu Đỏ đều bất động, nó phát giác được vận mệnh của mình đã bị Đoạn Khâm khống chế, hơn nữa người đàn ông này còn cực kỳ nhỏ mọn.
Thẩm Vi Tửu thấy Đậu Đỏ bị dọa sợ thành như thế, bèn vươn tay đỡ Đậu Đỏ từ tay Đoạn Khâm: “Đậu Đỏ còn nhỏ, anh đừng dọa nó.”
Đoạn Khâm âm thầm nhìn Đậu Đỏ, Đậu Đỏ kiềm chế bản tính Teddy của mình lại, ngoan ngoãn như một chú chó giống Labrador.
Phòng Đoạn Khâm rất sạch sẽ, Thẩm Vi Tửu đi đến cửa sổ kéo tấm rèm lên, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, cô thấy hộ công đang cắt cỏ ngoài cửa sổ, cười cười coi như chào hỏi.
“A Tửu.” Đoạn Khâm gọi Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu quay người thì thấy anh đang đeo một gọng kính màu vàng, dung mạo vốn sắc bén lập tức trở nên dịu dàng hơn, tình cảm trong ánh mắt anh khiến trái tim Thẩm Vi Tửu không nhịn được mà đập thình thịch.
Trong tay Đoạn Khâm cầm một quyển sách, anh đưa cho Thẩm Vi Tửu thì thấy cô sững sờ nhìn mình, anh khẽ cong môi: “A Tửu, hoàn hồn đi.”
Thẩm Vi Tửu cảm thấy hơi xấu hổ, dường như cô luôn dễ dàng bị Đoạn Khâm hấp dẫn ánh mắt.
Hình như Đậu Đỏ bị ánh mắt của Đoạn Khâm làm cho cảm thấy không thoải mái, nhảy xuống khỏi ngực Thẩm Vi Tửu, tiếp tục chơi một mình trong phòng.
Cuốn sách trên tay Thẩm Vi Tửu là của một tác giả người Tây Ban Nha, vừa mở ra đã có thể dễ dàng nhìn thấy những hàng chữ được đánh dấu bên trên, chữ viết rất đẹp, Thẩm Vi Tửu mới nhìn qua một chút đã phát hiện anh đánh dấu rất cẩn thận, nhiều chỗ cô xem không hiểu mà Đoạn Khâm vẫn có thể dịch được: “Đây là?”
Đoạn Khâm nói: “Đây là người trong nước nhờ anh dịch đấy.”
“Giỏi quá!”
Trong mắt cô là sự hâm mộ không chút che giấu.
Đoạn Khâm khẽ ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Tuy sau này anh không đánh quyền được nữa, nhưng anh vẫn có thể dịch tài liệu.”
Thẩm Vi Tửu không để cho Đoạn Khâm nói tiếp, trong ánh mắt chứa đựng sự giảo hoạt: “Đoạn Khâm, anh muốn nuôi em rồi à?”
Hai tai Đoạn Khâm ửng đỏ, anh và cô đã ở bên nhau, anh muốn dùng hết khả năng của mình để cho cô những thứ tốt nhất, anh muốn cho cô cảm giác an toàn.
“Đoạn Khâm, sao anh lại tốt như vậy.” Thẩm Vi Tửu ôm Đoạn Khâm, thấp giọng nói.
Đoạn Khâm của cô vì cô mà cố gắng tập luyện, Đoạn Khâm của cô đã dự định cho tương lai của hai người.
Đoạn Khâm cũng ôm Thẩm Vi Tửu, anh không hề tốt chút nào.
Anh cộc cằn cố chấp, anh chỉ có hai bàn tay trắng, thứ duy nhất anh có chính là một trái tim chỉ yêu mình cô, một trái tim mà cô không chê.
“Em rất dễ nuôi đấy, Đoạn Khâm, anh đừng lo, anh ở bên em là em đã rất vui vẻ rồi.”
“Cô bé ngốc.” Đoạn Khâm nói.
Đoạn Khâm đã bắt đầu dịch quyển sách này từ lâu, chỉ có điều là trước đây lúc tâm trạng nóng nảy thì anh mới dịch, bây giờ anh lại bắt đầu sắp xếp đồ của mình.
Có cô ở bên, dường như thời gian trôi qua rất nhanh.
Đậu Đỏ chạy tới chạy lui trong phòng khách, bút trong tay Đoạn Khâm dừng lại, ngước mắt nhìn cô gái đang tập múa, Thẩm Vi Tửu nhìn lại anh, nở nụ cười ngọt ngào.
Tiếng điện thoại vang lên, Đoạn Khâm nhìn thì thấy đó là tin nhắn mà cậu bạn Chung Tề gửi cho mình.
“Đoạn Khâm, bây giờ quyền anh đang mở rộng tầm ảnh hưởng, nước mình ngày càng quan tâm hơn rồi, có rất nhiều người tập luyện quyền anh tại nhà, chỉ cần đăng ký trên trang web này rồi được chứng nhận là có thể báo danh rồi, sau đó anh có thể dạy quyền anh cho bọn họ ngay trên mạng.”
Đoạn Khâm khẽ nhíu mày, tuyển thủ quyền anh phải cần huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn trực tiếp, dạy trên mạng là cái quỷ gì?
Sau khi múa mệt rồi, Thẩm Vi Tửu định nghỉ ngơi thì thấy Đoạn Khâm đang đen mặt cầm điện thoại, cô uống một ngụm nước: “Đoạn Khâm, sao vậy?”
Đoạn Khâm liếc nhìn cô, tin nhắn của Chung Tề lại gửi đến điện thoại.
“Anh đừng xem thường dạy học trên mạng, tuy em không ở trong nước nhưng cũng báo danh rồi, trình độ như chúng ta, chỉ một tiết dạy thôi cũng đáng ngưỡng mộ rồi, hơn nữa những người khác vẫn chưa đạt đến đâu, nếu anh không muốn lộ thông tin cá nhân thật thì dạy học nặc danh, nhưng giá tiền hơi thấp một chút, chẳng lẽ anh không muốn kiếm sống sao?”
Thẩm Vi Tửu cũng thấy tin nhắn này, bèn nói: “Đoạn Khâm, anh không muốn làm thì đừng làm.”
Đoạn Khâm trả lời: “Tôi mắc chứng TSD.”
Thẩm Vi Tửu sững sờ, Chung Tề cũng không gửi tin nhắn đến nữa.
Đoạn Khâm buông điện thoại xuống nhìn cô, trong mắt cô không có sự thương hại mà chỉ có yêu thương, cô vươn tay ôm đầu anh.
“Đoạn Khâm, không sao đâu.”
Đoạn Khâm giữ chặt xe lăn, giọng nói rầu rĩ: “Thẩm Vi Tửu, rời ngực em ra khỏi mặt anh.”
Cơ thể Thẩm Vi Tửu bỗng cứng đờ, buông đầu Đoạn Khâm ra, ấp úng nói: “Em không cố ý đâu.”
“Anh biết.” Ánh mắt Đoạn Khâm rời đi, vội vàng trả lời.
Thẩm Vi Tửu cười phì một tiếng, hình như Đoạn Khâm xấu hổ rồi.
Tin nhắn của Chung Tề lại gửi đến: “Mắc chứng TSD thì đi chữa đi, chẳng lẽ sau này anh không xem quyền anh sao? Chẳng lẽ anh muốn bỏ lại em sao? Không được, mấy hôm nữa em bay đến Valencia thăm anh, em vừa kết thúc tập luyện rồi.”
Đoạn Khâm im lặng nhìn tin nhắn này, Chung Tề là người bạn đầu tiên của anh từ khi gia nhập câu lạc bộ, cho dù sau này cậu ta chuyển sang câu lạc bộ khác, quan hệ của họ vẫn tốt như trước, Chung Tề biết rõ ý nghĩa của quyền anh đối với Đoạn Khâm, cho dù lần trước là ngoài ý muốn, cậu ta cũng không muốn để Đoạn Khâm từ bỏ quyền anh.
Thẩm Vi Tửu tìm được trang web mà Chung Tề nói, cô phát hiện trên đó không chỉ có video dạy học mà còn có tài liệu lí thuyết, người học đặt vấn đề, những người khác có thể trả lời phía dưới, nếu câu trả lời khiến đối phương hài lòng thì có thể nhận được tiền từ người đó.
“Đoạn Khâm, em không hi vọng anh từ bỏ quyền anh, cho dù dùng cách này cũng được, em vẫn hi vọng anh đừng từ bỏ.” Thẩm Vi Tửu nói.
“Bởi vì anh thích nó.” Thẩm Vi Tửu cầm chặt tay Đoạn Khâm: “Bởi vì em yêu anh, nên em không từ bỏ anh, bây giờ em đã trở thành bạn gái của Đoạn Khâm rồi.”
Giọng nói của Đoạn Khâm chứa đựng sự vui vẻ: “Cảm ơn em.”
Thẩm Vi Tửu đăng kí tài khoản cho Đoạn Khâm, sau khi thông qua chứng nhận, cô ẩn thân phận thật của Đoạn Khâm đi, chỉ giữ lại chứng nhận cấp bậc quyền anh ở trên đó.
“Ban đầu chỉ trả lời những vấn đề về quyền anh trên mạng thôi.” Thẩm Vi Tửu đã tra quá trình trị liệu TSD, Đoạn Khâm có thể đánh quyền, nhưng vẫn còn sợ đài quyền anh, bắt đầu từ lý thuyết rồi tiếp xúc dần với những thứ khác sẽ tốt hơn.
Đoạn Khâm nhìn Thẩm Vi Tửu, nói một tiếng được, dường như cô chỉ đứng ở nơi đó là đã cho anh dũng khí vô tận rồi.
Vốn dĩ Chung Tề định cuối tuần đến chỗ Đoạn Khâm, ai ngờ câu lạc bộ lại đột nhiên mở buổi tập luyện gì đó, cậu ta đành phải dời lại một tuần.
Juan lại đến kiểm tra chân cho Đoạn Khâm, chân anh vẫn luôn được mát xa vô cùng tốt, không cần lo lắng đến chuyện cơ bắp bị teo lại, hơn nữa, bởi vì gần đây Đoạn Khâm vẫn luôn tập luyện nên Juan phát hiện ra rằng sức lực vùng eo của Đoạn Khâm càng lớn hơn trước.
“Đoạn Khâm, nếu chân cậu có thể khỏi, nhất định sẽ đánh quyền lợi hại hơn trước.”
Đoạn Khâm nói đùa: “Tiếc là chân tôi không khỏi được nữa.”
Juan nhìn nụ cười trên mặt Đoạn Khâm bằng ánh mắt như gặp phải quỷ, những lần trước ông tới kiểm tra, Đoạn Khâm đều rất nóng nảy, dường như rất khó chấp nhận chuyện chân mình không thể đi lại được nữa, nhưng tâm lý Đoạn Khâm đã tốt hơn, Juan cảm thấy rất vui mừng: “Thật ra cũng không chắc chắn là vậy.”
Đoạn Khâm ừ một tiếng, nhìn Juan.
Juan dùng máy chiếu xạ chiếu lên chân Đoạn Khâm, miệng nói lẩm bẩm: “Ừm, hồi phục rất tốt, không biết là có cử động được không.”
Dường như câu nói vừa rồi chỉ là thuận miệng nói cho vui mà thôi.
Đoạn Khâm hạ giọng gọi Juan, ông mới kịp phản ứng: “Sao vậy?”
“Vừa nãy ông nói ‘cũng không phải là không có khả năng’ là có ý gì?”
Juan cất máy đi, cười nói: “Tôi còn tưởng cậu không quan tâm đâu đấy.”
Đoạn Khâm siết chặt mép giường trị liệu, sao anh có thể không quan tâm chứ, nếu chân anh khỏi rồi, anh có thể trở lại võ đài, anh có thể đạp xe chở Thẩm Vi Tửu đi khắp Valencia, anh có thể ôm cô.
Juan cảm nhận được ánh mắt Đoạn Khâm dần trở về trạng thái như trước, mới cảm thấy Đoạn Khâm đã khôi phục lại vẻ bình thường, mở miệng nói: “Tôi đã hỏi người khác về vụ của Benita rồi, tên cô ta là giả, nhưng dựa vào chuyện cậu kể, tôi đã đi hỏi người khác thì thật sự biết được, tuy lời của người phụ nữ đó chỉ có mấy câu là thật, nhưng ông nội cô ta quả thực là người Trung Quốc, mở một phòng khám đông y ở phố Rus, chuyên điều trị chấn thương, là từ này sao?”
Juan cảm nhận được Đoạn Khâm đang căng thẳng: “Sau đó tôi đã hỏi thăm quanh khu vực đấy, từ những năm 80 của thế kỷ trước, ông lão kia đã vượt đại dương đến đây, hình như phòng khám đó đã từng nhận rất nhiều người như cậu, nhưng tôi cảm thấy không quá đáng tin, đợi tôi qua đó xem phương pháp trị liệu của ông ấy như thế nào rồi mới giới thiệu với cậu.” Vừa nghĩ tới mình có thể nhìn thấy phương pháp của Trung Quốc thời cổ xưa, hai mắt ông liền phát sáng.
Đoạn Khâm cảm thấy chỉ cần có một tia hi vọng, anh đều sẽ nắm lấy, anh muốn mình có thể đứng lên lần nữa.
“Không cần, tôi đi cùng ông.” Hai tay Đoạn Khâm buông xuống, nhưng hô hấp hơi dồn dập đã để lộ suy nghĩ của anh.
Juan nói: “Không thì như vậy đi, sau khi điều trị, cậu hãy kể cho tôi nghe xem ông ấy đã chữa trị như thế nào.”
- ---
Tiết dạy hôm nay của Thẩm Vi Tửu là vào buổi chiều, có một bé gái đang tập động tác nhưng tập mãi mà vẫn không chuẩn, cô kiên nhẫn chỉ cho cô bé từng chút một, đợi đến lúc Thẩm Vi Tửu lấy lại tinh thần thì mới phát hiện ngoài trời đã tối.
“Hôm nay em vất vả rồi, mấy động tác này em kiên nhẫn tập nhiều lần là được, cô giáo về trước nhé.” Thẩm Vi Tửu cầm quần áo đã thay, tạm biệt học sinh của mình.
Vừa nghĩ đến về nhà có thể nhìn thấy Đoạn Khâm và Đậu Đỏ, cô lại không nhịn được mà mỉm cười.
Có một người đang ngồi dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Thẩm Vi Tửu bước chậm đến gần thì thấy Đoạn Khâm nhìn mình với ánh mắt vui vẻ.
Tim Thẩm Vi Tửu đập mãnh liệt, Đoạn Khâm tới đón cô tan làm sao?
Giống như vợ chồng vậy.
Đoạn Khâm nhìn cô gái đang vội vàng chạy đến, vươn hai tay đón lấy cơ thể mềm mại của cô, nghe thấy tiếng cười của cô, Đoạn Khâm nói: “Vui vậy à?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Vi Tửu đỏ bừng, ánh mắt sáng long lanh: “Sao anh đột nhiên tới đón em vậy?”
Đoạn Khâm vén những sợi tóc bị gió thổi bay của cô ra sau tai, giọng nói trầm thấp: “Anh có một tin tốt muốn nói cho em biết.”
“Tin tốt gì vậy?”
“Sau này chân của anh sẽ khỏi.”
Nhìn con ngươi trong mắt cô to dần, Đoạn Khâm khẽ cười rộ lên: “Chúng ta về nhà thôi.”