Ban đầu, trình tự bộ não của cô bắt đầu hoạt động, bắt đầu logic để xem anh định làm gì. Thì cô chỉ nghĩ, anh muốn tặng hoa cho mình thế thôi.
Nhưng mà, điều cô nghĩ đã hoàn toàn sai rồi.
Mộ Cẩn Thiên đứng sát gần cô hơn, hai mắt anh cứ cắm chặt vào cô, Thường Tiểu Niệm bởi vì ánh mắt đó mà bối rối, không dám nhìn thẳng vào.
Lúc đó, đột nhiên Mộ Cẩn Thiên quỳ xuống, ngẩng cao đầu nhìn cô:"Thường Tiểu Niệm, anh xin nói với em một vài lời, tại nơi này, anh muốn nói với em là anh muốn lấy em làm vợ, em có bằng lòng cùng nắm tay anh đi đến cuối cuộc đời này, cùng anh trải qua nhũng chuyện buồn, chuyện vui trong cuộc sống hay không?".
Tâm trí lẫn trái tìm cô bắt đầu hỗn độn dần, cô chăm chú nhìn nét mặt nghiêm túc của anh, cô còn thấy anh lấy trong túi ra chiếc chiếc hộp màu tím bên trong là chiếc nhẫn, chẳng phải cô và anh đã đeo nhẫn rồi sao?
"Đồng ý đi. Đồng ý đi, đồng ý đi".
Bỗng nhiên, lúc đó rất nhiều tiếng hô hào vang lên. Cô bất giác nhìn bọn người kia, gồm có nhân viên phục vụ, quản lí nhà hàng, đầu bếp đứng thành một hàng dài, ai ai cũng nhìn cô mỉm chơi tươi tắn, và cùng nói câu nói kia.
Mộ Cẩn Thiên nói tiếp:"Em có đồng ý không Tiểu Niệm?".
Bấy giờ cô mới quay lại nhìn anh, gật đầu, nếu như hôm nay anh không cầu hôn cô thì cô và anh cũng lấy nhau mà thôi. Nhưng mà hôm nay cô.phải nói là thực sự bất ngờ trước những gì anh đã chuẩn bị. Mộ Cẩn Thiên vui sướng đứng dậy, đeo chiếc nhẫn vào tay cô,bây giờ trên tay cô có tận hai chiếc nhẫn..Anh nâng cằm cô lên, tặng cho cô một nụ hôn ngọt ngào mà chứa chan tình cảm, nụ hôn kéo dài tầm hai phút mới dừng, bọn người kia biết không còn bổn phận ở lại nữa nên đi khỏi. Thường Tiểu Niệm có phần xúc động nghẹn ngào nói:"Cẩn Thiên. Cảm ơn anh vì ngày tuyệt vời hôm nay, em yêu anh".
"Anh cũng yêu em, em rất nhiều, đừng bao giờ buông tay nhau em nhé?"
"Tuyệt đối không đâu?"
Rồi cả hai ngồi lại cùng nhau ăn một bữa ăn thật ngon miệng.
Cùng thời điểm, nhưng tại một nơi khác, dù bây giờ là ban ngày nhưng nơi đây có phần âm u, lãnh lẽo đến đáng sợ, Thường Trình Kiên vừa ngồi vừa câm tức nói:"Tôi muốn ông ngay lập tức phải kéo cháu trai của ông ra khỏi người tôi yêu"
Mộ Kiên Thành cười cười quái dị:"Cậu phải chờ đi chứ? Sắp rồi, kế hoạch sắp thành công rồi?"
"Ý ông là...?".
"Tôi phát hiện nó một điều. Vừa lúc sáng anh của tôi và ba nuôi của cậu đã âm thầm bàn về hôn lễ của cháu tôi và chị cậu, cũng nhân đó tôi đã lên một kế hoạch hoàn toàn ổn, chỉ cần chờ đến ngày cưới nữa thôi là thực hiện được.
"Như vậy là ông không cần tôi giết chết Thường Bạch Song nữa đúng không?"
"Nào, nào, chưa gì mà cậu muốn lật kèo rồi sao? Người thì cậu vẫn phải giết, chỉ là, tôi muốn ông ta phải chết vào chính cái ngày cưới của con gái mình".
"Được, tôi sẽ không phụ lòng ông đâu, nhưng mà hôn lễ diễn ra vào ngày nào?".
"Bốn ngày tới".
"Cái gì? Nhanh như vậy sao?"
"Tôi không biết, tôi chỉ nghe được như vậy mà thôi"
"Tôi phải về chuẩn bị một lát, ông phải nhớ những gì đã nói, không được làm hại người con gái của tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho ông đâu".
Thường Trình Kiên hâm dọa vài lời, rồi đi khỏi. Mộ Kiên Thành chỉ cười đáp:"Trẻ con, cậu nghĩ cậu là ai?"