Lúc này, chiếc xe của Đàm Hy và tên đó mới đến nơi, ban đầu hai người nhìn thấy cô thỉ có chút bất ngờ. Cô làm sao lái xe nhanh như vậy, họ bị cô cắt đuôi, đi tìm mãi mới thấy.
Thường Tiểu Niệm chỉ ngón tay về phía hai người, lên tiếng:"Hai người mau ra đây cho tôi? Tại sao lại theo dõi tôi?"
Ban đầu cô còn nghĩ ngợi là Thường Trình Kiên theo dõi cô, nhưng mà khi xác thực rõ đó là Đàm Hy thì cô cảm thấy lại có một trò chơi giải trí dành cho cô rồi?
Đàm Hy cùng hắn bước xuống xe, bởi vì cô ta ỉ vào bản thân có tên đó bảo kê, che chở thì cô không thể làm gì?
"Đàm Hy? Cô theo dõi tôi vì mục đích gì?"
Đàm Hy khoang tay trước ngực, nhìn cô gái xinh đẹp đứng ở giữa trời mây, mái tóc bay bay theo gió:"Tôi muốn cô không được xuất hiện tại buổi tiệc đính hôn của tôi?"
"Cô có quyền gì ngăn cản tôi?"
"Nếu như cô không làm theo lời tôi thì đừng trách ngày hôm nay là ngày chết của cô".
Thường Tiểu Niệm cười khinh thường:"Miệng còn hôi sữa mà muốn đấu với tôi? cô nên xem lại tư cách của mình đi"
"A Mão, cô ta không nghe lời, anh cũng nên biết bản thân nên làm gì rồi chứ?"
A Mão, người đàn ông đi cùng Đàm Hy, một tên giang hồ nổi tiếng một thời, trốn tù, chuyên đi làm việc xấu cho Đàm Hy.
A Mão bước đến gần cô, tuy nhiên thái độ của cô vẫn vững chắc, đến nỗi A Mão cũng phải run lên một cái, cảm thấy cô không cử động gì cả, Đàm Hy còn tưởng cô đang sợ, liền khiêu khích cô:"Tôi biết cô sợ rồi! Nếu như nghe lời một chút, tôi sẽ tha cho cô, nếu như cứ cố chấp tôi tuyệt đối để cô phải hối hận, cô có tin không!"
Thường Tiểu Niệm bậc cười ha hả, đáp:"Cô có tin là cô phải quỳ dưới chân tôi hay không!"
"Mày, A Mão, mau giết chết con ả tiện nhân đó cho tao?"
Đàm Hy bức quá nói chuyện một cách mấy ý thức. Ăn nói vô năng, vô hồn.
A Mão cầm cây súng mà hân vốn đem theo bao lâu nay, chỉa thẳng về hướng đầu cô, thái độ khinh nhường:"Cô còn có lời nào để nói hay không? Trước khi chết nên để lại tâm thư cho ba hay mẹ cô ở nhà chứ?"
Đàm Hy bây giờ như nhận ra gì đó, nói cố ý lớn hơn:/"A, tôi nhận ra cô rồi, cô chính là "đứa con hoang" đó sao? Chúng ta cũng có duyên thật, lại gặp nhau nữa rồi?"
Thường Tiểu Niệm siết chặt đôi tay, ánh mắt rực lửa nhìn Đàm Hy, và rồi con sói hung tợn trong con người cô bộc phát, cô nhanh như tia chớp giựt lấy cây súng trong tay A Mão, hân ta đứng như trời trồng đang khó hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Đàm Hy kinh ngạc trước sự nhanh nhẹn của cô. Đôi chân theo căn bản lùi về phía sau, định lên xe chạy đi, thì Thường Tiểu Niệm bóp còi súng liên tiếp hai lần vào lốp của hai bánh xe trước, xe nổ lốp, khó điều khiển, bắt đầu cả cơ thể của cô ta run lên bần bậc, chẳng dám bước ra khỏi xe.
A Mão chăm chú nhìn cô, chợt thấy nghi vấn, hỏi:"Cô, cô có phải là "sát thủ....""
Nói đến đây, A Mão dường như không thể mói tiếp, bởi vì một viên đạn đã tâm thẳng vào chân hắn, cô quát:"Mày nên câm miệng đi, nếu không tao bắn vỡ đầu mày?"
Thường Tiểu Niệm như biến thành một kẻ hoàn toàn khác, tàn ác và độc nhẫn hơn qua ánh mắt dữ tợn kia, như muốn nuốt chửng Đàm Hy vào bên trong, cô ta khóa chặt cửa xe, tránh để cô vào được.
Thường Tiểu Niệm đến gần đầu xe, hai tay đặt lên mũi xe, hai mắt nhìn Đàm Hy:"Tôi cho cô ba giây để mở cửa xe, nếu không tôi bắn nổ xe của cô".
Đàm Hy cười, vừa sợ vừa tỏ ra như không sợ:"Tôi thách cô dám làm như vậy, ở đây là nơi có nhiều nhà, nếu cô bắn nổ xe tôi cô không sợ bản thân bị bắt bỏ tù sao?"
"Cô nghĩ ai dám bắt tôi?"
"Một đứa con hoang như mày, thì làm sao không thể bắt?"
"Lại là câu nói đó, mày chán sống rồi đúng không?"
Thường Tiểu Niệm mất kiểm soát, bắn liên tiếp vào đầu xe, lúc này chiếc xe cũng đã bốc khói lên, Đàm Hy càng run sợ hơn, nếu như ở trong xe thì chết cháy vì cô ta có thể thấy được cô chắc chắn dám nói dám làm. Còn nếu đi ra ngoài thì bị bắt chết, vậy cô ta phải làm sao đây?