Kim Vạn Sanh nghe cô nói vậy, cũng thấy cô nói đúng, đêm hôm khuya khắc để phụ nữ đi như vậy chắc chắn không tốt, cho nên cậu ta đành đi tìm người.
Lúc này, Mộ Cẩn Thiên mới hé mở đôi mắt của mình ra, thỏ thẻ nói:"Là em thật sao?"
"Ừm".
Thường Tiểu Niệm ngồi gối chân, ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm hiu hắt, tĩnh mịch.
Mộ Cẩn Thiên bỗng nhiên trở người, ôm chầm lấy cô, điều đó khiến cô rất đỗi ngạc nhiên lẫn khó hiểu. Cơ thể cô đông cứng lại.
"Tiểu Niệm, tại sao lại cứu tôi?'.
"Vì tôi không thể trơ mắt nhìn người khác chết".
"Em thích tôi chưa?".
"........."
"Nếu như vẫn chưa thích tôi tại sao còn đến gần tôi, em không sợ tôi không kiềm chế được mà làm điều xầm bậy chứ?".
"Tôi biết anh sẽ không làm như vậy?"
"Em chắc chắn?"
Mộ Cẩn Thiên vẫn còn rất dư lời, anh còn muốn nói nhiều như vậy?
Nhưng mà bản thân không cho phép, đầu anh hiện còn đau lắm!
"Ừm".
Bất chợt, Mộ Cẩn Thiên chòm người, đặt vào má cô một nụ hôn:"Sai lầm lớn của em là tin tưởng tôi".
Thường Tiểu Niệm ngã người, anh vừa hôn cô sao?
"Khốn kiếp, anh lợi dụng thời cơ".
"Là do em cả thôi".
...............
Sáng hôm sau, Mộ Cẩn Thiên tỉnh giấc, phát hiện bên cạnh mình còn có một người, mà người anh thích.
Thường Tiểu Niệm gối đầu lên mép giường, ngủ say khướt, anh thấy xót nên lấy chăn đắp nhẹ nhàng lên cho cô, tránh để cô thức giấc.
Rồi rón rén đi xuống lầu, lại nhìn thấy một con ma dói đang ngồi ăn.
"Kim Vạn Sanh "_Mộ Cẩn Thiên cất tiếng, nhân mạnh từng chữ.
"Gì thế?".
"Cậu tại sao vẫn còn ở đây?".
Kim Vạn Sanh ngưng ăn, nhìn anh, than thở:"Này, cậu không biết cảm ơn một tiếng sao? Nếu không có tôi ai đưa cậu về đây được, rồi còn có cô gái kia cùng tôi đưa cậu về nhà, lại nói cô ấy chăm sóc cho cậu cả đêm thì phải, vậy mà miệng cậu cứ lẩm bẩm, cái gì, Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, chắc cô gái kia rất đau lòng".
Mộ Cẩn Thiên nghe tường tận, bỗng nhiên lòng như nở hoa:"Cô ấy chăm sóc tôi cả đêm sao?".
- --