Mộ Cẩn Thiên xoay người, nhìn nhận xem đó là ai?
Thì giọng nói của tên đeo bặt nạ vang lên:"Mộ Cẩn Thiên, hôm nay mày đem thuộc hạ ít vậy sao? Ha, như vậy càng đúng thời cơ để tao giết chết mày".
Mộ Cẩn Thiên không chút sợ hãi:"Mày là ai?"
Tên đeo mặt nạ nhếch môi:"Muốn biết rồi sao? Tao là một người mà mày không ngờ đến đâu?"
"Bí ẩn vậy sao?"_Mộ Cẩn Thiên cười nửa miệng.
"Haha, Mộ Cẩn Thiên ơi là Mộ Cẩn Thiên, cho đến cuối cùng này vẫn bại dưới tay tao?"
"Vẫn chưa biết đâu?"
Thường Tiểu Niệm đang quan sát hai người cầm đầu ở đây!
Điều cô đang nghĩ ngợi đó là người đứng bên cạnh tên đeo mặt nạ kia rất quen, dù chỉ là nửa khuôn mặt thôi mà cô đã thấy quen mắt rồi?
Rất giống người đó.
Lại thêm cái nữa, mỗi lần cô đi làm nhiệm vụ đều gặp phải tình huống này?
Quan trọng là, gặp được anh.
Ý trời sao?
Hay là duyên phận?
Theo như cô quan sát thì thuộc hạ canh gác bên ngoài của anh đã bị giết lén. Lần này người có lợi nhất vẫn là tên kia.
Vậy mà Mộ Cẩn Thiên một chút cũng không sợ?
Rất có khí phách, không hổ là bang chủ Tà Phi.
Trở lại với phía anh, Mộ Cẩn Thiên biết chứ, biết thuộc hạ bên ngoài của mình đã bị giết, gì sao ư, thính giác của anh rất rõ.
Điều quan trọng mà một người thủ lĩnh nên có là nghe rõ, nghe từng bước chân của địch.
Phải biết rằng địch ở đâu?
Người đàn ông đứng bên cạnh tên đeo mặt nạ nhìn ngó xung quanh, và vô tình khuôn mặt kia lọt vào mắt của cô, cô không dám tin đó lại là Lãnh Lãnh Phong.
- ------